• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, đừng có tranh nhau, bạn nào cũng có phần"

Một đám nhóc tụ tập thành hình tròn đứng xoay quanh, tay cứ thế chìa ra mà đòi quà.

Quản Nhạc lặng lẽ đứng ở gốc cây mà nhìn dáng vẻ Uyển Nhi.

Đứng ở giữa đám nhóc, trông cô thật vui vẻ, chẳng lo toan, chẳng bận lòng và không phải suy nghĩ gì nhiều về tương lai. Cứ vô tư mà cười nói.

Trông thật an nhiên.

Có lẽ ở họ đều có chung một điểm.


Không có nhà để về.

"Cậu là...?"

Đang chăm chú nhìn Uyển Nhi, một âm thanh xa lạ từ phía sau khiến Quản Nhạc giật mình.

Xoay người lại.

Là một sư cô.

"Sư cô"

Thấy chàng trai lễ phép cúi đầu chào lấy mình, người sư cô gật nhẹ đầu tế nhị.

Từ trước đến nay, Quản Nhạc chỉ cúi đầu trước hai người là cha và mẹ mình. Không hiểu sao hôm nay anh lại cúi đầu trước một sư cô.

Có lẽ là kính trọng.

Kính trọng chính tấm lòng bồ tác của họ.

"Tôi là Quản Nhạc"

Quản Nhạc đối với bà cũng chỉ là một cái tên mà thôi, cũng chẳng biết anh ta là ai và cũng không để ý đến.

Ánh mắt sư cô hướng về phía cô gái và đám nhóc treo ý cười. Lâu lắm rồi bà mới thấy chúng hạnh phúc như vậy.

"Cậu đi cùng con bé Uyển Nhi sao?"

Quản Nhạc quét qua người Uyển Nhi rồi dừng lại trên người sư cô.

"Bà biết cô ấy sao?"

Nụ cười dịu dàng của sư cô, khiến cho Quản Nhạc có chút gì đó mong chờ.

"Không những quen, mà con bé còn như con ruột của tôi vậy, Uyển Nhi là đứa trẻ một tay tôi chăm sóc từ nhỏ."

"Lúc nhỏ cô ấy thế nào?"

Nụ cười hiền từ đó lại hiện lên một lần nữa.

"Con bé rất ngoan, có điều sống hay khép kín, rất sợ đám đông, nhưng cũng là một cô bé hết sức mạnh mẽ. Từ khi con bé sống ở đây, tôi chưa bao giờ nghe thấy nó đòi mẹ như những đứa trẻ khác. Nhưng không biết sao hai năm trước đột nhiên muốn ra khỏi nơi này. Đó cũng là lần đầu tiên nó tự mình đưa ra quyết định, mặc cho tôi khuyên thế nào cũng không đồng ý. Sau hai năm, con bé quay lại đây thì tôi đã hiểu rồi."

Hiểu rồi là sao?

Thật sự Quản Nhạc không hiểu gì cả. Anh ngạc nhiên nhìn bà.

"Bà hiểu rồi là sao?"

"Bởi vì nó đã tìm được ngôi nhà thật sự của mình rồi. Nhìn thấy cậu và con bé hạnh phúc như thế tôi cũng yên lòng được phần nào."

Bà thật sự nghĩ rằng năm đó vì Uyển Nhi yêu anh và đi theo anh sao? Còn nghĩ hai người chính là một gia đình.

Nhưng chỉ có Quản Nhạc và Uyển Nhi mới hiểu rõ năm đó đã xảy ra những gì.

Nhớ.

Sau khi cái chết của Quản Đình xảy ra. Uyển Nhi được tuyên bố vô tội. Ngay lập tức Quản Nhạc đùng đùng tức giận tìm đến cô. Ép buộc cô phải đi theo mình. Nói rằng cô chính là kẻ giết người, nói rằng nếu cô không đi theo mình thì sẽ phá nát cô nhi viện.

Trước lời buộc tội cùng lời đe dọa của một người đàn ông trưởng thành, quyền lực. Thân chỉ là một con bé mới lớn, còn non nớt sự đời, ai có thể phản kháng. Còn cô nhi viện dù sao cũng là nơi có ơn nuối dưỡng cho cô cơm ăn, áo mặc, dạy chữ, làm người,...cô làm sao có thể bỏ mặc được. Đành giấu diếm nói rằng mình đã tìm được hạnh phúc mà xin phép được rời xa.

Hạnh phúc sao? Thật ra chính là cánh cửa của địa ngục.

Thấy Quản Nhạc cứ đứng thừ người ra đó suy nghĩ điều gì mà gọi mãi không nghe, sư cô đành đập vào vai cậu một cái.

"Cậu có điều gì sao?"

Quản Nhạc vội lắc đầu.

"Không có"


Sư cô cứ thế thoải mái mà tâm sự những điều bà cất giấu trong lòng bấy lâu nay. Ánh mắt khi nhắc đến Uyển Nhi lại có chút man mát buồn.


"Con bé nó đã chọn cậu là bến đỗ của cuộc đời mình. Nếu cậu cũng đã yêu con bé. Mong rằng cậu có thể toàn tâm toàn ý với con bé, sự mất mát lớn nhất trong đời nó là không có một gia đình hoàn chỉnh, hiện giờ chỉ có cậu là gia đình là tất cả. Đừng khiến con bé tổn thương thêm lần nào nữa."


Không làm cô ấy tổn thương? Yêu cô ấy? Cho cô ấy một gia đình?...


Thật tiếc, những điều này hai năm nay anh chưa từng làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK