• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện cũng thật là biết cách diễn ra, vừa mới xử lí xong một tên bác sĩ, liền có một tên khác tìm đến. Xem ra ông trời cũng không muốn anh sống an nhàn rồi.

Người đàn ông đang bị trói, bịt mắt, bịt miệng ngồi đằng kia xem ra lần này khó sống rồi. Nếu chịu ngoan ngoãn trốn ở đâu đó không phải tốt hơn sao? Đang yên đang lành lại tìm về đây làm gì? Nếu đã chê mình sống lâu thì cứ để anh giúp ông ta một tay.

Cầm con dao đến trước mặt người đàn ông, ra hiệu cho thuộc hạ cởi bịt mắt của ông ta ra. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt tuy dáng người rất tuấn tú nhõ nhã nhưng khuôn mặt, ánh mắt đó lại khiến cho trái tim ông ta run rẫy.

Con dao cứ thế chỉa thẳng đến mặt ông ta, nhàn nhã mà chạy loạn xạ khắp khuôn mặt, sợ rằng chỉ cần vô ý mạnh tay liền sẽ để lại thêm vài ba vết sẹo.

"Hai năm rồi, xem ra Phương Nhã không hề bạc đãi ông"


Người đàn ông liên tục liếc mắt mà nhìn theo con dao đang chuyển động trên mặt mình, đến nổi chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.

"Ông nói xem, nếu bây giờ con dao này ở chỗ này của ông cứa lấy một đường thì sẽ thế nào". 𝑻ru𝗒ệ𝔫‎ ha𝗒?‎ 𝑻ìm‎ 𝔫ga𝗒‎ tra𝔫g‎ chí𝔫h‎ ⩶‎ 𝑻RuM𝑻RUYEN﹒𝗩𝔫‎ ‎ ⩶

Hoàng Long duy chuyển con dao xuống ngay cổ ông ta mà gằng mạnh, máu cũng bắt đầu từ từ mà rỉ ra.

"Tôi quên mất, miệng ông như thế này làm sao mà nói được"

Con dao theo lời Hoàng Long mà chuyển đến miệng của ông ta một nhát cắt đứt mảnh vải.

"Cậu là ai? Bắt tôi đến đây có mục đích gì?"

Sao ai gặp anh đều hỏi anh là ai hết vậy?

Anh cũng đâu rảnh rỗi mà suốt ngày chơi trò mèo vờn chuột, trốn trốn bắt bắt với bọn họ chứ.

Nụ cười nham hiểm từ từ hiện rõ trên khuôn mặt Hoàng Long.

"Là ai không quan trọng. Ông chỉ cần biết, ông nợ tôi một mạng người"

"Nợ cậu một mạng người? Cậu có lầm ở đâu không? Tôi còn không biết cậu lấy đâu ra mà nợ"

Ông ta cứ thế không sợ chết mà dãy nảy kêu lên thách thức anh ta.

"Vậy Đình Đình thì sao? Nghe tên quen không?"

Khuôn mặt ông ta miễn cưỡng mà trấn an, dù có chết ông ta cũng không thể thừa nhận được.

"Đình Đình là ai? Tôi không biết"

"Bốp...Bốp..."

Tiếng vỗ tay liền vang lên. Nhưng âm thanh này không đúng nó như âm thanh của tử thần vậy, xoáy mạnh vào tai ông ta.

"Xem ra cũng rất có nghĩa khí. Nhưng đáng tiếc Hoàng Long tôi lại không thích những người như ông"

Vừa nói, Hoàng Long khom người đâm mạnh con dao xuống bắp đùi ông ta. Khuôn mặt giễu cợt no9wr một nụ cười. Cơn đau liền ập đến khiến cả người ông ta đều tát mồ hôi hột, Hoàng Long ra sức vặn con dao càng khiến ông tha lương hơn bao giờ hết, bộ dạng nhếch nhát của ông ta đúng là khiến người ta hài lòng, máu tươi cứ thế tứa ra ướt đẫm cả một vùng.

"Nói hay không"

"Tôi không biết gì cả"

Xem ra người này khó dạy bảo hơn vị bác sĩ kia rồi. Phương Nhã bà ta đúng quả thật là có mắt nhìn, tìm được một người tuy mê tiền nhưng rất nghĩa khí.

Hoàng Long xoay qua thuộc hạ của mình ra lệnh.

"Đem đồ ra đây"

Lập tức một thùng đồ được đem tới đặt trước mặt ông ta.

Hoàng Long từ tốn mà xếp ra từng thứ một đặt trên bàn.

Cầm lấy cây kìm lên anh đưa về phía người đàn ông bỡn cợt.

"Cái này dùng để bẻ răng chắc không có vấn đề gì đâu đúng không?"

Xong rồi có vẻ không hứng thú anh lại đặt nó xuống. Tay tiếp tục cầm lên một cây kích điện.


"Cái này nếu chích vào người có phải sẽ rất thoải mái đúng không?"


....


Không biết bao nhiêu thứ đã được anh ta cầm lên cùng những thủ đoạn trừng trị được nêu ra.


Người đàn ông ngồi đó, đã không còn đủ sức để chơi đùa nữa rồi, chân ông ta đã không còn máu để tiếp tục chảy nữa, cả người trắng bệch cứ như một cái xác trôi sông vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK