Sau một hồi chuẩn bị, Uyển Nhi cũng đã xong. Bây giờ có thể ra ngoài được rồi.
Cầm lấy đống quần áo và trang sức, Uyển Nhi đi xuống nhà. Đến thẳng trung tâm thương mại.
Uyển Nhi vừa bước vào shop quần áo. Nhân viên liền nhận ra cô. Vui vẻ mà tiếp đón. Hôm nay cô đến đây, cửa hàng quần áo của họ xem ra lại bán được kha khá nữa rồi.
Nhưng nào ngờ, ngay lập tức Uyển Nhi lại khiến cho tất cả nhân viên khinh thường mà nhìn cô.
"Tôi muốn trả lại số quần áo này."
Thì ra cô ta cũng chỉ là loại gái câu dẫn đại gia, dụ dỗ đàn ông mua đồ cho mình rồi sau lưng lại âm thầm bán đi.
Đúng là cao tay.
"Cô thông cảm, chúng tôi không thể giải quyết cho cô được."
"Nhưng tất cả số quần áo này vẫn còn mác và hóa đơn. Hơn nữa vẫn chưa được bảy ngày sao lại không trả được?"
Một nhân viên ở phía sau cười khẩy mà nói vọng tới.
"Dụ dỗ đàn ông mua cho mình mà còn đem trả lại. Đúng là mặt dày vô sỉ"
Cô không dùng đến đi trả là sai sao?
Tất cả cửa hàng ở đây đều có quy định nếu sản phẩm chưa bóc mác, còn giữ hóa đơn và trong vòng bảy ngày đều hoàn toàn có quyền đổi trả mà.
Cô làm sai gì sao? Cô sai ở đâu chứ? Còn thái độ của nhân viên đối với khách hàng của mình là như vậy sao?
Uyển Nhi khó chịu nhìn cô ta.
"Thái độ nhân viên cửa tiệm này kém như vậy sao?"
Cô gái kia vẫn không có ý định buông tha tiếp tục lên tiếng.
"Đối với loại gái bán hoa thì cần gì phải tỏ ra tôn trọng chứ?"
Nói cô là gái bán hoa sao?
Nói chuyện với loại người vô học này vừa khô cổ họng vừa tức chết cô mà.
Bây giờ dạy dỗ cô ta thì không phải lại thành ra tự nhận mình là gái bán hoa thật sao. Nhưng mà bỏ qua thì sao cô nuốt nổi cục tức này được.
Định tiến đến chỗ cô ta. Tay Uyển Nhi liền bị một lực kéo lại.
"Từ khi nào nơi này lại có những nhân viên xuống cấp như vậy?"
Người đàn ông này, đúng là đẹp trai hết phần thiên hạ đi mà. Lại còn ga lăng nữa. Thấy chuyện bất bình liền lên tiếng. Nhưng mà sao lại lạnh lùng như vậy chứ?
Nghe có tranh chấp ồn ào xảy ra ở cửa hàng, quản lí liền chạy đến, định giải tán đám đông đang quay quanh ở đó.
Nhưng lúc đi đến lại có chút sợ hãi, cúi người.
"Giám đốc"
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía chàng trai kia. Thì ra là giám đốc của nơi này. Vậy những nhân viên này xem ra khó tránh khỏi việc bị xa thải rồi.
Người đàn ông lạnh giọng nhìn người quản lí.
"Đổi hết bộ phận tuyển nhân sự"
Rồi lại lạnh lùng mà chỉ tay về phía đám nhân viên trong cửa tiệm.
"Còn có cả những người này nữa"
Đúng là bá đạo quá rồi.
Uyển Nhi cứ đứng nhìn trân trân người đàn ông này vô giác lại mỉm cười.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Đồ cũng đã được trả, tiền cũng đã được hoàn. Uyển Nhi ngõ ý cảm ơn người đàn ông này.
"Cảm ơn anh. Tôi mời anh uống cafe"
"Được"
"Vậy, anh đứng đây chờ tôi một lát"
Nói rồi Uyển Nhi để anh một mình đứng đó, lon ton chạy đến quầy cafe gần đó mua hai ly capuchino.
Uyển Nhi hai tay cầm hai ly cafe, đi đến chỗ người đàn ông đang đứng chờ mình. Mỉm cười đưa ly cafe cho anh.
"Capuchino"
Người đàn ông cầm lấy ly cafe từ tay cô, đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm.
"Cô tên gì?"
Uyển Nhi đang tập trung uống cafe thì giật mình.
"Hả...À...Anh gọi tôi Uyển Nhi là được. Còn anh?"
"Tô Hựu"
"Tô Hựu sao?"
Nghe Uyển Nhi lập lại tên mình anh có chút khó hiểu nhìn cô.
"Có vấn đề gì sao?"
Uyển Nhi cười lấy một cái nhìn anh.
"À, không có gì. Chỉ là nghe hơi quen tai nhưng không nhớ rõ."
Nghe có vẻ quen là phải rồi.
"Cô có dùng điện thoại không?"
Đúng là ý trời mà. Danh bạ cô đang trống đây này. Mặc dù anh đẹp trai đấy. Nhưng phải giữ giá một xíu chứ.
"Tôi có điện thoại, anh có vấn đề gì sao?"
"Chỉ là muốn kết bạn thôi. Được không?"
Tất nhiên là được rồi, hoan nghênh còn không hết đây này.
"Được chứ"
Uyển Nhi và Tô Hựu liền kết bạn wechat của nhau. Từ đây có thể dễ dàng liên lạc với nhau được rồi.
...
"Lâm tổng, cô Uyển Nhi hôm nay đến trung tâm thương mại lần trước trả đồ. Nhưng có vẻ gặp chuyện ngoài ý muốn. Lúc hoản loạn lại có một người đàn ông đến giải vây. Còn kết bạn wechat với nhau nữa, có vẻ rất hợp nhau."
Vừa nói dứt lời Trương Duệ đưa một xấp hình đến trước mặt Quản Nhạc.
Quản Nhạc đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn xấp hình. Thì ra, không muốn anh đi cùng đều có lí do.
"Cậu ra ngoài đi."
Trương Duệ cuối chào rồi đi thẳng ra ngoài. Trả lại bầu không khí yên tĩnh cho Quản Nhạc.
Quản Nhạc cầm lấy từng tấm ảnh xem qua. Tấm thì đứng gần nhau đến nổi muỗi bay qua còn không vừa, tấm thì cười cười nói nói,...Vui vẻ đến vậy sao?
Xem ra thời gian này anh chiều cô quá rồi. Không dạy cho cô biết thế nào là an phận thì không được rồi.