Trương Duệ đứng trang nghiêm đối diện với Quản Nhạc đang ngồi ở bàn làm việc.
"Việc tôi nhờ cậu điều tra đến đâu rồi?"
"Lâm tổng, thật sự thông tin rất khó tìm"
"Cậu cứ từ từ điều tra. Trước mắt điều tra giúp tôi ai đã bắt cóc Uyển Nhi"
"Vâng"
.....
Trong một căn phòng rộng lớn màu hồng nhạt đầy đủ tiện nghi. Chiếc giường sang trọng đặt tại vị trí trung tâm của căn phòng. Nằm trên chiếc giường lớn là một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh được chải chuốc gọn gàng, an tĩnh mà nhắm mắt.
Hoàng Long trầm ấm ngồi bên cạnh cô gái, nắm lấy đôi tay cô mà vuốt ve, đôi lúc lại nhìn cô mà mỉm cười. Hai năm rồi, cô ấy vẫn cứ im lặng nằm đấy. Không biết có phải vì giận anh mà không chịu mở mắt hay không? Hay lại ham chơi ở đâu nó mà quên mất đường về?
Bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi mà rơi trúng bàn tay cô gái. Anh liền vội mà lau nó đi như sợ rằng cô gái ấy sẽ thấy vậy.
"Cậu chủ, Quản Nhạc anh ta đã sai người điều tra vụ bắt cóc cô Uyển Nhi"
Hoàng Long nhăn mày nhìn người của mình khó chịu.
Làm việc với anh ta bao nhiêu lâu rồi, không biết anh ta không thích những người hấp tấp hay sao?
"Giúp anh ta một tay. Lần sau không được tự ý bước vào đây. Biết chưa?"
Hoàng Long khó chịu ra lệnh.
"Tôi biết rồi. Xin lỗi cậu chủ"
"Ra ngoài đi "
.....
Bên nhà riêng, Phương Nhã cùng Kì Hân đang ngồi uống trà. Bà chính là thích đứa con dâu này. Trong lòng đã mặc định Lâm gia chỉ có duy nhất Kì Hân mới xứng đáng làm dâu nhà họ Lâm. Ngoài ra tất cả đều không xứng. Và cái đứa họ Chu kia càng không xứng.
Phương Nhã dịu dàng nắm lấy tay Kì Hân.
"Kì Hân, con muốn đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Lâm của chúng ta không?"
Thật biết cách trêu đùa mà, lòng bà ta đã thừa biết đáp án của câu hỏi này rồi, thế còn hỏi làm gì nữa. Để khẳng định lại lần nữa cho chắc chắn sao?
Hai năm qua bà với cô ta bày mưu tính kế không phải chỉ vì một ngày nào đó có thể đuổi được đứa con gái kia đi rồi danh chính ngôn thuận mà bước vào cửa nhà họ Lâm hay sao?
Kì Hân nghe được lời bà ta liền lấy làm vui như mở cờ trong bụng, nhưng nét mặt lại có chút tủi thân.
Rõ ràng là cô có hôn ước với Quản Nhạc trước tại sao một kẻ đến sau như Uyển Nhi và còn hại chết em gái của anh ấy nữa, nhưng cô ta lại may mắn đến nổi được Quản Nhạc quan tâm còn cô thì không. Cô có cái gì thua con nhỏ nghèo hèn không cha không mẹ đó chứ.
"Bác gái, bác cũng biết rồi Quản Nhạc anh ấy không chịu chấp nhận cháu, trong mắt anh ấy chỉ có Uyển Nhi thôi. Làm sao mà cháu có thể vào nhà họ Lâm được?"
Phương Nhã có chút lay động khi nhìn thấy ánh mắt tủi thân, buồn bã xen lẫn chút đớn đau của Kì Hân.
"Con yên tâm đi, vị trí con dâu nhà họ Lâm từ trước đến giờ chỉ có mình con xứng đáng. Nếu Quản Nhạc thằng bé nó không tự nguyện thì chúng ta ép nó"
Kì Hân giả vờ mà bày ra bộ mặt thơ ngây.
"Ý bác là sao? Cháu chưa hiểu lắm."
Nụ cười của Phương Nhã dần trở nên kì bí, dã tâm đến khó lường.
Bà ta liền ghé sát vào tai Kì Hân nói gì đó. Khuôn mặt trong sáng của Kì Hân khi nảy cũng theo đó mà trở nên quỷ dị.
"Con chỉ cần làm theo những gì ta nói. Nhất định Quản Nhạc sẽ là của con. Còn con bé Uyển Nhi đó thì phó mặc cho số phận nó vậy. Có trách thì trách nó đã biết quá nhiều chuyện mà nó không nên biết."
Kì Hân hài lòng mỉm cười mà nhìn Phương Nhã. Cuối cùng lời Hoàng Long nói cũng có thể tin được rồi. Nếu bà ta đã nhiệt tình như thế, phận làm con như cô làm sao có thể từ chối được.
Trong đầu cô liền có thêm tính toán.