Đang sụt sùi trong lòng Quản Nhạc, bỗng nhiên sắc mặt Uyển Nhi tái nhợt, cô cau mày đau đớn, ôm lấy phần bụng dưới của mình.
"Á...a"
Quản Nhạc giật mình, đẩy người cô ra tay ôm lấy cái tay nhỏ đang ôm bụng của cô, lo lắng.
"Uyển Nhi, em sao vậy"
"Bụng... của em....đau quá"
Không phải con của hai người xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ. Không quan tâm đến dáng vẻ hiện giờ của mình, Quản Nhạc thận trọng bế Uyển Nhi lên vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Một lúc sau, khuôn mặt vị bác sĩ trầm ngâm mà ra khỏi phòng bệnh. Quản Nhạc liền cảm giác có chuyện không hay.
"Cô ấy làm sao rồi"
"Lâm tổng, đứa bé..."
Quản Nhạc tức giận nắm lấy hai vai ông ta.
"Tôi hỏi cô ấy làm sao? Không hỏi đứa bé"
"Lâm tổng cậu bình tĩnh nghe tôi nói"
Quản Nhạc dần buông lỏng đôi tay mình ra, chuẩn bị sẵn sàng để nghe lời ông ta.
"Đứa bé không bị làm sao cả. Nhưng vợ ngài tôi phát hiện ở cổ tử cung có những dấu hiệu bất thường. Theo suy đoán có thể là ung thư. Trước mắt cần phải làm một số xét nghiệm để xác định tình trạng bệnh, rồi sẽ lên kế hoạch điều trị. Tuy nhiên hiện tại, cô Chu đang mang thai sợ là việc điều trị sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Nếu thật sự kết quả cho là ung thư, thì tôi nghĩ gia đình nên suy nghĩ kĩ việc chọn giữ đứa bé lại hay không. Việc này sẽ tốt hơn cho việc điều trị của cô Chu"
Một lần nữa, thế giới của Quản Nhạc trở nên chơi vơi như sắp sụp đổ đến nơi vậy, anh sửng người chết lặng mà chôn chân tại chỗ.
Tại sao lại tàn nhẫn với gia đình nhỏ của anh đến như vậy? Tại sao cứ phải là Uyển Nhi mới được? Tại sao?
Cả người Quản Nhạc rít lên từng hồi lạnh lẽo, đúng là ông trời thật biết cách trêu người. Quản Nhạc như điên dại mà nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ.
"Ông đang nói dối đúng không? Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi phải không? Cô ấy không thể nào mắc bệnh ung thư được, không thể nào..."
Quản Nhạc cứ thế liên tục lắc đầu, nước mắt không kiềm nén được mà kiên tục rơi ra. Trái tim của anh thật sự cũng có những lúc yếu đuối đến tội nghiệp.
Nghe tiếng giằng co phía ngoài hành lang trước cửa phòng, Uyển Nhi đứng dậy đi ra xem thử tình hình. Vừa mở cửa ra, thấy Quản Nhạc đang mất khống chế mà túm lấy vị bác sĩ, cô lo lắng chạy đến kéo tay anh ra. Đôi mắt có chút bối rối nhìn vị bác sĩ liên tục cúi đầu.
"Thành thật xin lỗi bác sĩ"
Rồi quay sang nhìn Quản Nhạc, tuy không biết nhìn gì nhưng nhìn anh thế này cô biết là có chuyện gì đó rồi.
"Anh sao thế, buông tay ra đi"
Nhìn Uyển Nhi trước mắt mình anh lại càng thấy sợ hơn, sợ rằng cô sẽ không còn đứng đây nhìn mình như thế này nữa. Anh vội thu lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, buông cổ áo vị bác sĩ ra, ôm lấy cô thật chặt vào lòng.
"Uyển Nhi, đừng bỏ anh lại được không?"
Anh cứ thế hèn mọn mà cầu xin cô, giây phút này ngoài cô ra anh thật sự không cần thứ gì nữa cả. Chỉ cần có cô thế là đủ rồi.
Uyển Nhi, không hay biết việc gì cứ vô tư mà xoa lấy lưng anh an ủi.
"Quản Nhạc, anh nói ngốc nghếch gì thế. Làm sao em bỏ lại anh được"
"Em sẽ ở lại bên cạnh anh đến lúc chúng ta cùng nhau già đi, cùng nắm tay nhau mà nhắm mắt, phải không Uyển Nhi"
"Quản Nhạc, có chuyện gì mà em chưa biết sao?"
Quản Nhạc liền lắc đầu, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, để cô đối diện với mình.
"Không có, tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi"
Đúng vậy, chỉ là nhầm lẫn thôi. Không phải khi nảy ông ta cũng nói là có thể thôi sao. Anh đứng đây lo lắng gì chứ. Còn chưa xác định chính xác nữa mà.
Đôi mắt tròn xoe, Uyển Nhi gật đầu nhìn anh. Như muốn nói rằng cô hiểu rồi.