• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ đám thuộc hạ được binh sĩ giải vào, bọn chúng đều bị trói lại tên nào tên đấy đều lấm lét sợ hãi.

Khi nhìn thấy bọn chúng thì lúc này Lâu phu nhân và Lâu đại công tử đã không thể đứng vững được nữa, hết rồi lần này bọn chúng hết thật rồi.

Lâu gia chủ biết việc này không thể giấu diếm được nữa, ông liền đứng ra nói:

Lâu Ngọc Phong bây giờ con đã là gia chủ đời tiếp theo của Lâu gia rồi, những người này do con định đoạt ta sẽ không tham dự vào.

Rồi ông cùng Lâm Mạc Tuyết dìu nhau đi về phía phòng mà đại phu đã chờ sẵn, thời gian của ông đã gần hết ông phải về kịp thời để đại phu còn châm cứu kịp thời.

Bây giờ gia chủ đã được chọn, ông có thể yên tâm được phần nào rồi, thôi kệ lớp trẻ thôi.

Lâu Ngọc Phong nhường đường cho thân mẫu đi, Ngọc Phong quay lại ánh mắt khốc liệt của một người đứng đầu gia tộc, cậu lạnh lùng nói:

"Các người có thể nói hết những chuyện các ngươi biết, nếu khai thật ta sẽ nói Vương gia giảm nhẹ tội cho các ngươi, còn nếu không thì tự các ngươi nhận lấy hậu quả ".

Bọn chúng nghe đến vương gia thì tinh thần đã bấn loạn rồi đâu còn suy nghĩ gì nữa vội thành thật khai hết tất cả những gì bọn chúng biết.

Từ chuyện Lâu phu nhân và lâu đại công tử sai người đổ oan cho mẫu tử Ngọc Phong đuổi giết hai người ra sao, rồi đến chuyện mua chuộc Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão.

Rồi cuối cùng là việc hạ độc và giam giữ gia chủ như thế nào.

Từng việc bọn chúng kể ra rành mạch không thiếu một chi tiết nào khiến cho tất cả mọi người đều lắc đầu vì độ vô nhân tính của bọn họ.

Dù gì Lâu gia chủ cũng là trượng phu, cũng là phụ thân của họ vậy mà bọn họ lại có thể xuống tay hạ độc được.

Lâu Ngọc Phong nghe xong rồi quay sang nhìn hai người và nói:

“Các ngươi có muốn thanh minh hay bào chữa gì chk mình không?”.

Lâu phu nhân và Lâu đại công tử biết bây giờ mình đã thất thế vội cúi đầu xuống không dám thanh minh bào chữa gì nhiều.

Ngọc Phong quay lại nhìn qua mấy vị trưởng lão, bọn họ cũng lặng im cúi mặt xuống vẻ xấu hổ.

Ngọc Phong lạnh lùng nói:

"Trước mặt Dương Vương và Dương Vương Phi ta sẽ xử theo gia quy của gia tộc. Lâu phu nhân không xứng với chức vị chủ mẫu của gia tộc, đại ca không xứng với phụ thân nên ta sẽ trục xuất hai người ra khỏi gia phả, từ nay không còn là người của Lâu gia nữa, như thế đã quá nhân từ với những việc làm của hai người rồi ".

Hai người lủi thủi nghe lời phán quyết của Ngọc Phong, bọn họ không dám không phục liền lủi thủi đi xuống.

Ngọc Phong lúc này mới quay sang ba vị trưởng lão nói tiếp:

"Là những trưởng lão đứng đầu của Lâu gia lại không vì lợi ích của Lâu gia mà bán đứng gia tộc để người khác mua chuộc. Nay ta lấy danh nghĩa gia chủ đời tiếp theo trục xuất đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão khỏi Lâu gia ".

Các trưởng lão quỳ xuống van xin cơ hội được sửa sai, nhưng Ngọc Phong không chấp nhận, đối với cậu không giỏi có thể từ từ bù đắp nhưng nếu lòng không hướng về Lâu gia thì dù có tài giỏi như thế nào cậu cũng không trọng dụng.

Mọi việc kết thúc trong suôn sẻ, các vị quan khách được đích thân gia chủ mới tiễn về, lần này bọn họ được một phen mãn nhãn.

Lúc tiễn Dương Vương và Phi Yến ra về, ánh mắt Ngọc Phong đầy vẻ cảm kích.

Phi Yến cười nhẹ nói:

"Đệ cứ yên tâm xử lý mọi việc của Lâu gia đi, chuyện Như Ý phường đệ cứ yên tâm, nó đã hoạt động rất tốt rồi đệ không phải lo đâu ".

Ngọc Phong cung kính nói:

"Ngọc Phong có được như ngày hôm nay công ơn của tiểu thư rất là lớn sau này dù có chuyện gì chỉ cần tiểu thư lên tiếng Ngọc Phong sẽ hết lòng giúp đỡ dù thịt nát xương tan ".

Phi Yến gật đầu rồi cùng Dương Vương ra về, chỉ hai ngày sau toàn bộ tội ác và chứng cứ tham ô của Tổng Đốc được trình lên.

Khi Thiên Dương và Phi Yến đọc xong mà cảm thấy toát mồ hôi, bọn họ cũng nghĩ hắn làm nhiều việc xấu không nghĩ lại kinh khủng đến mức này.

Thật may bọn họ phát hiện ra sớm chứ nếu không kéo dài thêm một thời gian nữa tên Tổng đốc này sẽ là một mối nguy hại rất lớn cho hoàng hậu và nhị hoàng tử.

Tuy rằng hai người không biết chuyện gì nhưng nếu kẻ xấu tận dụng và thêu dệt thì không biết sẽ thành ra sao nữa.

Cuối cùng Dương Vương cắt chức Tổng đốc của hắn và giam vào ngục trình lên hoàng thượng để người đinh đoạt, còn toàn bộ ngân lượng hắn tham ô thì xung hết vào quốc khố.

Dân chúng khi biết được sự tình thì vô cùng vui mừng, những ai đã từng bị tên Tổng đốc ức hiếp và đàn áp đều vui mừng.

Ở lại Dương Châu mấy ngày để xử lý việc này thì hai người lên đường trở về kinh thành, lần này bọn họ rời đi cũng khá lâu Phi Yến có hơi sốt ruột một chút bởi vì không biết thời gian này Lâm Kỳ Thần đang làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK