Lư Đại Hải giật mình không nghĩ thế mà chủ nhân của sòng bạc này lại là nữ nhi, hắn ngơ ngác không hiểu, thế chấp hắn thì có cái gì thế chấp chứ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn Phi Yến mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vẫy tay hạ nhân liền mang trà lên để tiếp đón, lúc này nàng mới khoan thai nói :
"Ở chỗ ta muốn mượn bao nhiêu tiền cũng có khả năng tuy nhiên phải có thế chấp nếu không trả đúng hẹn sẽ phải chịu trách nhiệm, nghe nói ngươi đã mượn ở chỗ ta một ngàn lượng bạc sáng mai sẽ trả đủ vậy thì chờ đến sáng mai hạ nhân của ta sẽ trực tiếp đến lấy ".
Lúc này Lư Đại Hải mới toát mồ hôi, lúc nãy hắn chỉ nói như thế thôi chứ ngày mai hắn làm gì có đủ số ngân lượng để trả chứ.
Việc này hắn giấu giếm tứ hoàng tử, nếu ngài ấy mà biết thì cái mạng này của hắn cũng không còn, hắn vội vàng nói :
"Có thể thư thư cho tại hạ ít bữa được không ?, số ngân lượng quá lớn trong một đêm ta không thể xoay sở kịp ."
Phi Yến cười lạnh lùng nói :
"Ta có thể trừ nợ cho ngươi số ngân lượng ngươi đã kí nợ đồng thời cho ngươi gấp mười lần số ngân lượng đó để làm vốn chỉ cần ngươi phải làm việc cho ta và làm tai mắt cho ta sau lưng tứ hoàng tử ".
Tên Lư Đại Hải giật mình vội vàng nói :
"Tứ hoàng tử nào chứ, tại hạ đâu biết tứ hoàng tử nào đâu, cô nương nhận nhầm người rồi ".
Phi Yến cười châm biếm :
"Lâm Kỳ Thần người đã cúu thoát ngươi từ bọn lưu mạnh Lưu Châu đưa ngươi đến đây nhắm mục đích tiếp cận hoàng thượng, ta nói đúng chứ ?".
Lư Đại Hải hoang mang chuyện này hắn mới nhận được chỉ thị của tứ hoàng tử làm sao cô nương này lại biết ,không biết thân phận như thế nào, hắn phải mật báo cho tứ hoàng tử để lấy công chuộc tội thôi.
Hắn liền chối đây đẩy không chịu nhận, Phi Yến mỉm cười nói :
"Ngươi không nhận cũng chẳng sao, ngươi chỉ là con cờ của Lâm Kỳ Thần nếu ngày mai ngươi không xuất hiện thì hắn cũng sẽ tìm người thay thế ngươi thôi ".
Lúc này tên Lư Đại Hải đã run sợ, hắn liền hỏi giọng run rẩy :
"Ý của cô nương là như thế nào, nếu ta mất tích thì tứ hoàng tử sẽ đi tìm ta thôi".
Phi Yến liền nói :
"Ngươi thật ngây thơ, ngươi nghĩ rằng ta đã để ngươi gặp ta mà không có phòng bị gì sao, có lẽ thuốc độc đã ngấm dần vào lục phũ ngũ tạng của ngươi rồi. Nếu không có thuốc giải của ta hàng tháng tin ta đi ngươi sẽ bị độc phát dẫn đến đau đớn mà chết ".
Tên Lư Đại Hải hoảng hồn giật mình vội vàng nôn hết nước trà vừa uống lúc nãy ra nhưng không được, hắn chỉ tây vào mặt nàng tức giận quát lớn :
"Các ngươi thật vô sỉ, vậy mà lại lừa ta, dùng độc với ta ".
Phi Yến cười còn lớn hơn :
"Đối với loại người như ngươi như thế thật đã quá nhân từ rồi ".
Nàng đứng dậy bước đi và nói với thị vệ :
"Nhốt hắn trong phòng này một đêm, để hắn suy nghĩ cho kỹ xem quyết định thế nào, có đồng ý làm việc cho ta không, nếu không đồng ý thì để hắn tự độc phát mà chết. Độc Tam Hóa Thi của ta tin chắc rằng chưa có ai có thể giải được ".
Rồi Phi Yến chầm chậm bước ra ngoài và vòng ra cửa sau để về phủ.
Lâu Ngọc Phong ra tiễn và hỏi :
"Tiểu thư liệu tên đó có đồng ý quy thuận không ?, thuộc hạ thấy hắn có vẻ rất cứng đầu đó ạ !".
Phi Yến cười nói rất tự tin :
"Chắc chắn hắn sẽ đồng ý ".
Rồi đưa cho Lâu Ngọc Phong một viên thuốc và nói :
" Không cần chờ đến sáng đâu, nếu không lầm thì khoảng hai canh giờ sau hắn sẽ đồng ý và xin thuốc giải, lúc đó ngươi hãy cho hắn uống ".
Rồi như nhớ ra điều gì nàng liền nói :
"Nhốt hắn vào phòng cách âm tốt một chút, khả năng sẽ gây động tĩnh đó ".
Rồi nàng bước lên xe ngựa, A Hoa hộ tống nàng về phủ, từ ngày có A Hoa nàng cảm thấy tự tin lên hẳn, ít nhất võ công của A Hoa xuất chúng có thể bảo vệ nàng, hai là A Hoa là người rất thông minh không bao giờ hỏi nàng bất kỳ chuyện gì, nàng sai làm gì thì làm đó thôi.
Lư Đại Hải bị nhốt ở trong phòng không có ai, lúc đầu thì hắn rất nhởn nhơ hắn tin rằng tứ hoàng tử sẽ nhanh chóng tìm ra hắn.
Giữa tứ hoàng tử và một tiểu cô nương đương nhiên hắn sẽ chọn đi theo tứ hoàng tử sẽ có tương lai và tiền đồ hơn chứ.
Nhưng mọi việc không như suy nghĩ của hắn, chỉ một lúc sau cả người hắn nổi những vết ban đỏ nhìn rất đáng sợ.
Lúc đầu là những cơn đau nhẹ dần dần nó như xuyên thấu tim gan hắn, hắn đau bò lê bò lết cảm giác như có một nghìn con kiến đang gặm nhấm thân thể của hắn ta.
Đầu hắn như nổ tung ra, vậy là tiểu cô nương đó đã hạ độc hắn thật, lúc này hắn không còn biết gì nữa,hắn cố chịu đựng cho cơn đau qua đi.
Hắn nghĩ rất nhanh tứ hoàng tử sẽ tìm được ra hắn mà hắn lại không nhớ ra rằng lần này tự ý trốn đi ngay cả thị vệ còn không biết thì tứ hoàng tử làm sao mà biết được sự mất tích của hắn chứ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn Phi Yến mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vẫy tay hạ nhân liền mang trà lên để tiếp đón, lúc này nàng mới khoan thai nói :
"Ở chỗ ta muốn mượn bao nhiêu tiền cũng có khả năng tuy nhiên phải có thế chấp nếu không trả đúng hẹn sẽ phải chịu trách nhiệm, nghe nói ngươi đã mượn ở chỗ ta một ngàn lượng bạc sáng mai sẽ trả đủ vậy thì chờ đến sáng mai hạ nhân của ta sẽ trực tiếp đến lấy ".
Lúc này Lư Đại Hải mới toát mồ hôi, lúc nãy hắn chỉ nói như thế thôi chứ ngày mai hắn làm gì có đủ số ngân lượng để trả chứ.
Việc này hắn giấu giếm tứ hoàng tử, nếu ngài ấy mà biết thì cái mạng này của hắn cũng không còn, hắn vội vàng nói :
"Có thể thư thư cho tại hạ ít bữa được không ?, số ngân lượng quá lớn trong một đêm ta không thể xoay sở kịp ."
Phi Yến cười lạnh lùng nói :
"Ta có thể trừ nợ cho ngươi số ngân lượng ngươi đã kí nợ đồng thời cho ngươi gấp mười lần số ngân lượng đó để làm vốn chỉ cần ngươi phải làm việc cho ta và làm tai mắt cho ta sau lưng tứ hoàng tử ".
Tên Lư Đại Hải giật mình vội vàng nói :
"Tứ hoàng tử nào chứ, tại hạ đâu biết tứ hoàng tử nào đâu, cô nương nhận nhầm người rồi ".
Phi Yến cười châm biếm :
"Lâm Kỳ Thần người đã cúu thoát ngươi từ bọn lưu mạnh Lưu Châu đưa ngươi đến đây nhắm mục đích tiếp cận hoàng thượng, ta nói đúng chứ ?".
Lư Đại Hải hoang mang chuyện này hắn mới nhận được chỉ thị của tứ hoàng tử làm sao cô nương này lại biết ,không biết thân phận như thế nào, hắn phải mật báo cho tứ hoàng tử để lấy công chuộc tội thôi.
Hắn liền chối đây đẩy không chịu nhận, Phi Yến mỉm cười nói :
"Ngươi không nhận cũng chẳng sao, ngươi chỉ là con cờ của Lâm Kỳ Thần nếu ngày mai ngươi không xuất hiện thì hắn cũng sẽ tìm người thay thế ngươi thôi ".
Lúc này tên Lư Đại Hải đã run sợ, hắn liền hỏi giọng run rẩy :
"Ý của cô nương là như thế nào, nếu ta mất tích thì tứ hoàng tử sẽ đi tìm ta thôi".
Phi Yến liền nói :
"Ngươi thật ngây thơ, ngươi nghĩ rằng ta đã để ngươi gặp ta mà không có phòng bị gì sao, có lẽ thuốc độc đã ngấm dần vào lục phũ ngũ tạng của ngươi rồi. Nếu không có thuốc giải của ta hàng tháng tin ta đi ngươi sẽ bị độc phát dẫn đến đau đớn mà chết ".
Tên Lư Đại Hải hoảng hồn giật mình vội vàng nôn hết nước trà vừa uống lúc nãy ra nhưng không được, hắn chỉ tây vào mặt nàng tức giận quát lớn :
"Các ngươi thật vô sỉ, vậy mà lại lừa ta, dùng độc với ta ".
Phi Yến cười còn lớn hơn :
"Đối với loại người như ngươi như thế thật đã quá nhân từ rồi ".
Nàng đứng dậy bước đi và nói với thị vệ :
"Nhốt hắn trong phòng này một đêm, để hắn suy nghĩ cho kỹ xem quyết định thế nào, có đồng ý làm việc cho ta không, nếu không đồng ý thì để hắn tự độc phát mà chết. Độc Tam Hóa Thi của ta tin chắc rằng chưa có ai có thể giải được ".
Rồi Phi Yến chầm chậm bước ra ngoài và vòng ra cửa sau để về phủ.
Lâu Ngọc Phong ra tiễn và hỏi :
"Tiểu thư liệu tên đó có đồng ý quy thuận không ?, thuộc hạ thấy hắn có vẻ rất cứng đầu đó ạ !".
Phi Yến cười nói rất tự tin :
"Chắc chắn hắn sẽ đồng ý ".
Rồi đưa cho Lâu Ngọc Phong một viên thuốc và nói :
" Không cần chờ đến sáng đâu, nếu không lầm thì khoảng hai canh giờ sau hắn sẽ đồng ý và xin thuốc giải, lúc đó ngươi hãy cho hắn uống ".
Rồi như nhớ ra điều gì nàng liền nói :
"Nhốt hắn vào phòng cách âm tốt một chút, khả năng sẽ gây động tĩnh đó ".
Rồi nàng bước lên xe ngựa, A Hoa hộ tống nàng về phủ, từ ngày có A Hoa nàng cảm thấy tự tin lên hẳn, ít nhất võ công của A Hoa xuất chúng có thể bảo vệ nàng, hai là A Hoa là người rất thông minh không bao giờ hỏi nàng bất kỳ chuyện gì, nàng sai làm gì thì làm đó thôi.
Lư Đại Hải bị nhốt ở trong phòng không có ai, lúc đầu thì hắn rất nhởn nhơ hắn tin rằng tứ hoàng tử sẽ nhanh chóng tìm ra hắn.
Giữa tứ hoàng tử và một tiểu cô nương đương nhiên hắn sẽ chọn đi theo tứ hoàng tử sẽ có tương lai và tiền đồ hơn chứ.
Nhưng mọi việc không như suy nghĩ của hắn, chỉ một lúc sau cả người hắn nổi những vết ban đỏ nhìn rất đáng sợ.
Lúc đầu là những cơn đau nhẹ dần dần nó như xuyên thấu tim gan hắn, hắn đau bò lê bò lết cảm giác như có một nghìn con kiến đang gặm nhấm thân thể của hắn ta.
Đầu hắn như nổ tung ra, vậy là tiểu cô nương đó đã hạ độc hắn thật, lúc này hắn không còn biết gì nữa,hắn cố chịu đựng cho cơn đau qua đi.
Hắn nghĩ rất nhanh tứ hoàng tử sẽ tìm được ra hắn mà hắn lại không nhớ ra rằng lần này tự ý trốn đi ngay cả thị vệ còn không biết thì tứ hoàng tử làm sao mà biết được sự mất tích của hắn chứ.