Phi Yến hốt hoảng hỏi lại :
“Thế huynh ấy có việc gì không ?, thích khách thì thế nào rồi, có biết là do ai sai sử không ?”.
A Hoa lắc đầu nói :
"Dạ không, bọn chúng đều là tử sĩ nên khi sự việc không thành bọn chúng đã cắn thuốc độc rồi tự sát, tuy nhiên sau khi khám xét cơ thể thì đã điều tra được là người trong hoàng cung không biết là của người nào, Dương Vương bị bọn trúng bắn lén nên bị thương ở cánh tay chính vì vậy nên mới lùi ngày trở về kinh thành như vậy ".
Phi Yến lo lắng hỏi :
“Vết thương thế nào rồi, có độc không ,có nguy hiểm không ?”.
A Hoa liền đáp :
“Nô tỳ cũng không rõ nữa, ám vệ chỉ nói qua loa nên nô tỳ không kịp hỏi ạ !”.
Phi Yến ruột gan như có lửa đốt, muốn đến phủ Dương Vương để xem tình hình như thế nào, nhưng lại sợ tai mắt hoàng cung nên nàng lại thôi.
Vì thân phận nàng rất đặc biệt, nữ nhu của Trấn quốc đại tướng quân, nếu có được nàng khác nào được sự ủng hộ của các binh lính chứ.
Nàng thầm suy nghĩ, tử sĩ trong cung, là ai là ai lại muốn mạng của huynh ấy như thế.
Huynh ấy ngao du bốn phương, không thiết tha đến vị trí trữ quân vì sao còn muốn dồn huynh ấy vào con đường chết phải chăng là vì đội quân của huynh ấy do tiên hoàng ban cho.
Phi Yến cứ mải mê đắm trìm vào suy nghĩ mà không biết cửa sổ đã mở ra trời đã tối, một bóng người đã đứng quan sát nàng một lúc lâu rồi.
Mãi một lúc sau không thấy phản ứng của nàng, bóng đen ấy mới đi lại gần. Lúc này theo phản xạ Phi Yến giật mình vội vàng quay ra xuất thủ tấn công về phía nóng đen.
Giọng nói trầm ấm vang lên :
"Yến nhi là ta, muội làm gì mà thất thần như thế, ta vào một lúc rồi mà muội cũng không hay biết gì cả ".
Lúc này Phi Yến mới giật mình buông tay xuống vội nói :
"Là huynh Anh Tử ca ca, sao huynh đến mà không nói làm muội cứ tưởng ai ".
Dương Vương cười lớn dịu dàng nói :
"Muốn đến cho muội bất ngờ ai dè lại làm cho muội sợ hãi " .
Thiên Dương liền xòe ra một cái trâm nhỏ xanh biếc , dưới bóng tối nhìn nó thật huyền ảo và xinh đẹp .
Bất giác Phi Yến thốt lên :
" Thật là đẹp !".
Thiên Dương mỉm cười nói :
"Tặng cho muội làm quà năm mới, ta biết muội sẽ thích nên khi nghe tin nó xuất hiện đã vội đi tìm nó về cho muội, đây là trâm Lục Hỷ mang lại điềm may mắn do nhà thiết kế người Tây Tạng làm ra, vô cùng ảo diệu, muội đep nó thật là hợp ".
Phi Yến xúc động trong lòng, hóa ra lần này huynh ấy đi xa là vì tìm vật này cho nàng, nước mắt lăn nhẹ trên má nàng.
Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng mới rơi nước mắt, đời trước nàng đã quá bi lụy lúc nào cũng phảo chạy theo một bóng hình, chưa bao giờ được người khác coi trọng, được nâng niu như lúc này, nàng nghẹn ngào nói :
"Huynh vì sao lại tốt với ta như thế chứ, ta thật sự không đáng để huynh vì ta như thế ".
Nhìn sau vào đôi mắt nàng Thiên Dương ánh mắt thâm tình khẽ nói :
"Yến nhi thật sự ta không thể khống chế được tình cảm của ta giành cho muội, ta định chôn sâu nó tận đáy lòng, nếu như không có lần gặp thích khách vừa qua, trải qua sinh tử ta mới hiểu rõ ta muốn nói với muội một câu, ta thật sự rất thích muội ".
Chàng nghẹn ngào một lúc rồi nói :
“Cả đời này của ta đã được chứng kiến quá nhiều chuyện,muội là người giúp ta thoát khỏi những hồi ức đau thương ấy, ta chỉ muốn cùng muội phiêu bạt bốn phương là một đôi uyên ương không màng thế sự có được hay không ?”.
Phi Yến giật mình vì lời nói của Thiên Dương, nàng bất ngờ với lời thổ lộ của huynh ấy chuyện này chưa bao giờ nàng nghĩ đến.
Trải qua một kiếp phụ bạc về tình yêu khiến cho Phi Yến đã không dám nghĩ đến nó nữa rồi, nay tự yên huynh ấy lại đường đột như này khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Thiên Dương biết nàng lúng túng liền nói :
"Đó là tình cảm chân thành của ta, muội không cần phải trả lơi ta vội, muội cứ suy nghĩ ta có thể chờ muội, chờ muội đến lúc nào muội bằng lòng thì thôi ".
Phi Yến lúng túng nói :
"Cái này ta…ta ".
Như sợ phải nghe lời từ chối của nàng, Thiên Dương vội vàng nói :
"Thời gian không còn sớm nữa muội nghỉ ngơi đi, ta phải về phủ thay thuốc, muội ngủ ngon ".
Rồi nhanh chân phi ra ngoài cửa sổ biến mất vào trong màn đêm đen.
Phi Yến nhìn theo mà lắc đầu cười, huynh ấy thật là giống với lúc trước.
Khi Thiên Dương rời đi một lúc lâu rồi mà Phi Yến vẫn trầm tư, lời nói của huynh ấy cứ vang vọng trong tâm trí nàng khiến nàng như lạc vào cõi mơ.
Kiếp trước mãi đến khi nàng chết đi cũng không gặp lại huynh ấy, phải chăng nếu gặp huynh ấy sớm hơn kết cục của nàng sẽ không thê thảm như vậy.
Nghĩ đến kiếp trước, nhớ đến hài tử còn chưa ra đời của mình, nàng không thể cam lòng được, nàng phải trả thù, trả thù kẻ đã làm nàng đau khổ mãi cho đến lúc chết .