Lư Đại Hải thắng được mấy ngày liền nên thành ra kiêu ngạo, hắn rất hống hách vừa đi vào là đã bao trọn một bàn lớn.
Mọi người thấy hắn vào là theo thói quen lại chạy đến để xem đánh và đặt cược, có nhiều nhiều mấy ngày nay đều nhỏ lẻ đánh theo hắn nên trứng cũng được cơ số bạc.
Mọi người truyền tin nhau nên chẳng mấy chốc sòng bạc đã tụ tập lại một chỗ.
Từ trên cao Phi Yến nhìn xuống và chợt mỉm cười, mấy ngày nay nàng đã mất rất nhiều bậc giờ là lúc để gỡ lại.
Lần này đích thân Lâu Ngọc Phong quản lý tất cả mọi việc ở phía dưới.
Nhưng thật sự xui xẻo cho Lư Đại Hải hắn thua liên tiếp mấy trận đấu khiến cho mấy người đi theo cũng thâm hụt theo.
Càng đánh càng hăng chẳng mấy chốc số tiền mà Lư Đại Hải thắng mấy ngày nay đều không cánh mà bay khiến hắn lao đao.
Chỉ còn tờ ngân phiếu duy nhất của tứ hoàng tử đưa ra hắn cũng lôi ra đặt cược nốt, hắn thầm nghĩ chẳng nhẽ ngày hôm nay hắn lại đen đủi thế sao.
Lâu Ngọc Phong cười nói :
"Thế nào Lư gia ngài có muốn đặt cược nốt hay không, hay là thôi đi ngày hôm nay vận may không đến với ngài để hôm sau chúng ta đánh tiếp thế nào ?".
Tên Lư Đại Hải bị nói trúng tim đen liền giận giữ nói :
"Lư gia ta có tiền, hôm nay sẽ chơi tất tay với các ngươi, chẳng nhẽ ta lại đen mãi không thắng được ván nào hả ".
Lâu Ngọc Phong thấy đối phương đã trúng kế liền giơ tay ra hiệu xin mời.
Lư Đại Hải quyết định chơi lớn, từ nãy đến giờ hắn chọn lẻ rồi,bây giờ đổi sang chẵn xem thế nào chẳng lẽ lại lẻ mãi.
Nhưng khi con quay dừng lại ô lẻ thì hắn ngồi phịch xuống ghế mặt cắt không còn giọt máu, hắn thua sạch rồi, tất cả vốn liếng của hắn đều đã ra đi, hắn không cam tâm ngồi đó thẫn thờ.
Lâu Ngọc Phong thấy thế liền nói khích :
"Lư gia thế nào, trời còn sớm người đánh tiếp hay dừng lại thế ?".
Lư Đại Hải không can tâm liền nói :
"Dù gì ta cũng là khách quen ở đây mấy ngày nay rồi có thể cho ta kí nợ được không ?, ta ở gần đây thôi yên tâm ngày mai ta sẽ sai người trả đủ, ngươi thấy thế nào ?".
Lâu Ngọc Phong giả vờ ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
"Lư gia muốn kí nợ bao nhiêu, nếu con số lớn quá ta sợ không giải quyết được ".
Lư Đại Hải vội vàng nói :
" Chỉ một ngàn lượng bạc thôi, ta sẽ trả lại ngay thôi mà ."
Mấy người xung quanh đó đều hít hà, những một ngàn lượng bạc mà ông ta còn bảo không nhiều, sợ là thân phận không hề nhỏ.
Lâu Ngọc Phong cười nói :
"Nếu Lư gia đã nói như vậy thì ta sẽ tin lời Lư gia ".
Lâu Ngọc Phong vẫy tay một hạ nhân đi đến đưa ra một xấp ngân lượng cùng với tờ giấy và bút.
Lâu Ngọc Phong liền nói :
"Theo luật của sòng bài thì xin mời Lư gia ký vào giấy vay nợ trên thì toàn bộ số ngân phiếu trên sẽ thuộc về Lư gia ".
Lư Đại Hải ngần ngừ một lúc nhưng nghĩ đến số tiền đã mất hắn phải đâm lao cố gắng để chuộc lại.
Hắn đưa tay lấy giấy vay nợ không thèm nhìn mà ký vào .
Khi có ngân lượng hắn lại bắt đầu lao vào chơi tiếp, hắn cố gắng để gỡ lại những gì đã mất trước đó.
Tuy nhiên vận may giường như đã quay lưng lại với hắn, hắn càng muốn gỡ thì càng thua thảm hại hơn, hắn điên cuồng gào rú, chẳng mấy chốc một ngàn lượng bạc vừa vay cũng mất hết.
Hắn ủ rũ ngồi gục mặt xuống bàn, bỗng như tiếp thêm sức mạnh hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngọc Phong ánh mắt tha thiết :
"Có thể cho ta vay thêm hai nghìn lượng được nữa hay không, nhất định ngày mai ta sẽ trả đầy đủ ".
Lâu Ngọc Phong thở dài nói giọng luyến tiếc :
" Thật sự ta rất muốn cho Lư Gia vay nhưng sòng bài này không phải do ta làm chủ,chủ nhân đã đặt ra yêu càu chỉ có thể vay một ngàn lượng bạc trắng và chỉ cho ký nơi duy nhất một lần nên thực sự ta không thể làm khác được, mong Lư gia thông cảm cho ".
Lư Đại Hải tức giận nói :
Vậy cho ta gặp chủ nhân của các ngươi, cái gì cũng sẽ có ngoại lệ ".
Lâu Ngọc Phong giả vờ sợ hãi nói :
"Nếu muốn gặp chủ nhân thì xin mời Lư gia lên trên tầng hai chủ nhân đang ở trên đấy ạ !".
Lư Đại Hải nghe thấy vậy thì vội vã đứng dậy đi nhanh lên tầng, Phi Yến lúc này đang ngồi chờ con cá mà nàng giật giây đã thành công.
Lư Đại Hải vừa lên đến đã được người dẫn vào tận nơi bằng thái độ vô cùng cung kính.
Trước mặt hắn là một mành che, chủ nhân của sòng bạc đang ngồi ở bên trong, hắn vội vàng đi nhanh vào thì bị hai thị vệ đứng ở hai bên cản lại khiến hắn vô cùng tức giận,nhưng đang trên địa bàn của người ta nên hắn không tiện nói gì.
Phi Yến liền sai người pha trà và mời hắn ngồi xuống, giọng nàng nhẹ nhàng nói :
"Ta nghe hạ nhân nói ngươi muốn ký giấy vay tiền lần hai, thế thứ ngươi muốn thế chấp là cái gì ?".
Mọi người thấy hắn vào là theo thói quen lại chạy đến để xem đánh và đặt cược, có nhiều nhiều mấy ngày nay đều nhỏ lẻ đánh theo hắn nên trứng cũng được cơ số bạc.
Mọi người truyền tin nhau nên chẳng mấy chốc sòng bạc đã tụ tập lại một chỗ.
Từ trên cao Phi Yến nhìn xuống và chợt mỉm cười, mấy ngày nay nàng đã mất rất nhiều bậc giờ là lúc để gỡ lại.
Lần này đích thân Lâu Ngọc Phong quản lý tất cả mọi việc ở phía dưới.
Nhưng thật sự xui xẻo cho Lư Đại Hải hắn thua liên tiếp mấy trận đấu khiến cho mấy người đi theo cũng thâm hụt theo.
Càng đánh càng hăng chẳng mấy chốc số tiền mà Lư Đại Hải thắng mấy ngày nay đều không cánh mà bay khiến hắn lao đao.
Chỉ còn tờ ngân phiếu duy nhất của tứ hoàng tử đưa ra hắn cũng lôi ra đặt cược nốt, hắn thầm nghĩ chẳng nhẽ ngày hôm nay hắn lại đen đủi thế sao.
Lâu Ngọc Phong cười nói :
"Thế nào Lư gia ngài có muốn đặt cược nốt hay không, hay là thôi đi ngày hôm nay vận may không đến với ngài để hôm sau chúng ta đánh tiếp thế nào ?".
Tên Lư Đại Hải bị nói trúng tim đen liền giận giữ nói :
"Lư gia ta có tiền, hôm nay sẽ chơi tất tay với các ngươi, chẳng nhẽ ta lại đen mãi không thắng được ván nào hả ".
Lâu Ngọc Phong thấy đối phương đã trúng kế liền giơ tay ra hiệu xin mời.
Lư Đại Hải quyết định chơi lớn, từ nãy đến giờ hắn chọn lẻ rồi,bây giờ đổi sang chẵn xem thế nào chẳng lẽ lại lẻ mãi.
Nhưng khi con quay dừng lại ô lẻ thì hắn ngồi phịch xuống ghế mặt cắt không còn giọt máu, hắn thua sạch rồi, tất cả vốn liếng của hắn đều đã ra đi, hắn không cam tâm ngồi đó thẫn thờ.
Lâu Ngọc Phong thấy thế liền nói khích :
"Lư gia thế nào, trời còn sớm người đánh tiếp hay dừng lại thế ?".
Lư Đại Hải không can tâm liền nói :
"Dù gì ta cũng là khách quen ở đây mấy ngày nay rồi có thể cho ta kí nợ được không ?, ta ở gần đây thôi yên tâm ngày mai ta sẽ sai người trả đủ, ngươi thấy thế nào ?".
Lâu Ngọc Phong giả vờ ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
"Lư gia muốn kí nợ bao nhiêu, nếu con số lớn quá ta sợ không giải quyết được ".
Lư Đại Hải vội vàng nói :
" Chỉ một ngàn lượng bạc thôi, ta sẽ trả lại ngay thôi mà ."
Mấy người xung quanh đó đều hít hà, những một ngàn lượng bạc mà ông ta còn bảo không nhiều, sợ là thân phận không hề nhỏ.
Lâu Ngọc Phong cười nói :
"Nếu Lư gia đã nói như vậy thì ta sẽ tin lời Lư gia ".
Lâu Ngọc Phong vẫy tay một hạ nhân đi đến đưa ra một xấp ngân lượng cùng với tờ giấy và bút.
Lâu Ngọc Phong liền nói :
"Theo luật của sòng bài thì xin mời Lư gia ký vào giấy vay nợ trên thì toàn bộ số ngân phiếu trên sẽ thuộc về Lư gia ".
Lư Đại Hải ngần ngừ một lúc nhưng nghĩ đến số tiền đã mất hắn phải đâm lao cố gắng để chuộc lại.
Hắn đưa tay lấy giấy vay nợ không thèm nhìn mà ký vào .
Khi có ngân lượng hắn lại bắt đầu lao vào chơi tiếp, hắn cố gắng để gỡ lại những gì đã mất trước đó.
Tuy nhiên vận may giường như đã quay lưng lại với hắn, hắn càng muốn gỡ thì càng thua thảm hại hơn, hắn điên cuồng gào rú, chẳng mấy chốc một ngàn lượng bạc vừa vay cũng mất hết.
Hắn ủ rũ ngồi gục mặt xuống bàn, bỗng như tiếp thêm sức mạnh hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngọc Phong ánh mắt tha thiết :
"Có thể cho ta vay thêm hai nghìn lượng được nữa hay không, nhất định ngày mai ta sẽ trả đầy đủ ".
Lâu Ngọc Phong thở dài nói giọng luyến tiếc :
" Thật sự ta rất muốn cho Lư Gia vay nhưng sòng bài này không phải do ta làm chủ,chủ nhân đã đặt ra yêu càu chỉ có thể vay một ngàn lượng bạc trắng và chỉ cho ký nơi duy nhất một lần nên thực sự ta không thể làm khác được, mong Lư gia thông cảm cho ".
Lư Đại Hải tức giận nói :
Vậy cho ta gặp chủ nhân của các ngươi, cái gì cũng sẽ có ngoại lệ ".
Lâu Ngọc Phong giả vờ sợ hãi nói :
"Nếu muốn gặp chủ nhân thì xin mời Lư gia lên trên tầng hai chủ nhân đang ở trên đấy ạ !".
Lư Đại Hải nghe thấy vậy thì vội vã đứng dậy đi nhanh lên tầng, Phi Yến lúc này đang ngồi chờ con cá mà nàng giật giây đã thành công.
Lư Đại Hải vừa lên đến đã được người dẫn vào tận nơi bằng thái độ vô cùng cung kính.
Trước mặt hắn là một mành che, chủ nhân của sòng bạc đang ngồi ở bên trong, hắn vội vàng đi nhanh vào thì bị hai thị vệ đứng ở hai bên cản lại khiến hắn vô cùng tức giận,nhưng đang trên địa bàn của người ta nên hắn không tiện nói gì.
Phi Yến liền sai người pha trà và mời hắn ngồi xuống, giọng nàng nhẹ nhàng nói :
"Ta nghe hạ nhân nói ngươi muốn ký giấy vay tiền lần hai, thế thứ ngươi muốn thế chấp là cái gì ?".