Nghe lời nói của nàng xong cả toán người mới thở phào nhẹ nhõm, bọn chúng có thể cướp xe ngựa tuy nhiên nếu sự việc chưa cần thiết bọn họ sẽ không làm như thế tránh bứt giây động rừng.
Thân phận của chủ tử vô cùng ngạy cảm nếu làm lớn chuyện sẽ rất gây hại cho người.
Bọn chúng nhanh chóng đỡ người nam nhân kia lên(đúng như suy đoán của Phi Yến, nam tử người đầy máu này là thái tử của Tùy quốc).
Hắn bị phục kích trên đường đến đây, cũng may lần này người đi cùng toàn là cao thủ nên Y mới có thể trốn thoát được tuy nhiên lại bị bắn trúng một mũi tên trên bả vai.
Xe ngựa lập tức khởi hành về phía kinh thành một cách nhanh chóng.
Tuy nhiên độc tố có vẻ rất mạnh khiến cả người thái tử lúc này nóng như một hòn than khiến cho thị vệ ngồi bên cạnh lo sợ.
Bọn họ không dám rút mũi tên ra vì sợ hãi, nhìn người nam nhân mặt mũi đau đớn, cơ thể suy nhược Phi Yến có chút không đành lòng.
Nhìn sơ qua miệng vết thương nếu người này không kịp rút mũi tên và hút độc tố thì cho dù đến được kinh thành cũng đã quá muộn.
Nàng suy nghĩ một lúc, nếu thái tử nước Tùy mà chết ở đây nếu truy cứu ra nàng sẽ bị liên lụy nhẹ thì liên đới nặng thì khả năng nước Thục sẽ hi sinh nàng để cho nước Tùy công đạo.
Nàng lạnh lùng nói với tên thị vệ kia:
"Chủ nhân của ngươi độc đã thấm sâu vào bên trong nếu trong thời gian ngắn không rút mũi tên và sử lý vết thương thì cho dù có tìm được đại phu e là đã muộn rồi ".
Tên thị vệ nghe thấy thế thì lo lắng, lần này bọn chúng bị mai phục thái tử lại bị thương nghiêm trọng bọn chúng quay về cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Hắn nhìn Phi Yến ánh mắt hi vọng nói:
"Tiểu thư người nói như vậy là người có cách gì sao, xin tiểu thư hãy cứu giúp cho chủ nhân của tại hạ, nhất định chúng tôi sẽ đền đáp công ơn của tiểu thư ".
Phi Yến gật đầu nói:
"Bây giờ việc trước tiên là các ngươi hãy dừng xe ngựa lại, canh phòng xung quanh tránh để ta phân tâm, cũng may trong xe ngựa sẵn thuốc nên số của chủ nhân ngươi vẫn chưa tận. Trước tiên ta sẽ rút mũi tên ra và khoét hết miệng vết thương hoại tử rồi uống thuốc giải. Lúc về kinh thành hãy cho chủ nhân ngươi kiểm tra lại và dùng thuốc để loại bỏ hết chất độc ra ngoài ".
Tên thị vệ nghe thấy thế thì vui mừng vội cho xe ngựa dừng lại, mấy người đi cùng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dừng lại theo lệnh của đội trưởng.
Phi Yến lấy hết tất cả dụng cụ để chuẩn bị, nàng sợ nhất là lúc rút mũi tên vết thương sẽ chảy máu vì thế nên nàng chuẩn bị khá nhiều thuốc cầm máu một chút.
Bên người nàng lúc nào cũng có thuốc giải hoàn đan, công thức này là do đời trước nàng khổ luyện và có duyên với một thần y lánh đời nên nàng mới chế tạo ra được.
Nếu không phải là độc mạnh thì vẫn có thể giải được, cũng may độc này được bọn chúng bôi lên mũi tên nên chỉ bị ngoài da chứ không phải là uống vào trong người nên vẫn còn cứu được.
Nàng tập trung cao độ, nàng nhờ hai thị vệ khỏe mạnh để giữ tay và chân Y, lúc này tuy Y đã hôn mê tuy nhiên lúc rút mũi tên ra khó tránh được phản xạ giật mình lúc đó máu sẽ càng chảy nhiều hơn.
Nàng hơ con dao trước ngọn lửa rồi bắt đầu rút mũi tên, đúng như dự đoán của nàng mũi tên lúc rút ra máu chảy theo dòng nhìn thật đáng sợ.
Nàng phải sử lý một lúc sau máu mới ngừng chảy, lúc này nàng bắt đầu lấy dao khoét hết miệng vết thương đã hoại tử xung quanh.
Thời gian trúng độc cũng may là mới gần đây nên nàng chỉ sử lý một lúc là xong, lúc này trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lần đầu tiên trong đời nàng chữa bệnh cứu người, nếu không vì sức ảnh hưởng của thái tử Tùy quốc nàng sẽ không dám mạo hiểm như thế, cũng may mà mọi việc thành công.
Lúc này nàng mới băng bó miệng vết thương cẩn thận rồi đưa cho thị vệ một viên thuốc và nói:
“Ngươi hãy cho chủ nhân của ngươi uống viên giải độc này vào nó sẽ giúp chủ nhân của ngươi qua cơn nguy kịch, nhớ là về đến kinh thành hãy tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho Y để không để lại bệnh căn.”
Tên thị vệ cảm ơn rối rít và hỏi danh tính của nàng, nhưng Phi Yến lắc đầu nói:
"Gặp gỡ nhau là do duyên phận, ngươi không cần phải hồi báo, bây giờ chuyện trước mắt là nhanh về kinh thành để chữa cho chủ nhân của ngươi ".
Đến lúc này thì thị vệ không hỏi nữa, thôi vậy tiểu thư không muốn nói danh tính thì thôi, sau này nếu thái tử có muốn tìm thì đi tra xét là sẽ tìm được việc trước mắt là an toàn của thái tử đã.
Y đốc thúc cho xe ngựa bắt đầu chạy về hướng kinh thành, tuy nhiên do thái tử vừa mất máu nên xe ngựa khôg dám chạy nhanh.
Chỉ một lúc lâu xe ngựa đã về đến kinh thành, Phi Yến đưa bọn họ đến một Y quán rồi mới chia tay về lạo phủ mình.
Thân phận của chủ tử vô cùng ngạy cảm nếu làm lớn chuyện sẽ rất gây hại cho người.
Bọn chúng nhanh chóng đỡ người nam nhân kia lên(đúng như suy đoán của Phi Yến, nam tử người đầy máu này là thái tử của Tùy quốc).
Hắn bị phục kích trên đường đến đây, cũng may lần này người đi cùng toàn là cao thủ nên Y mới có thể trốn thoát được tuy nhiên lại bị bắn trúng một mũi tên trên bả vai.
Xe ngựa lập tức khởi hành về phía kinh thành một cách nhanh chóng.
Tuy nhiên độc tố có vẻ rất mạnh khiến cả người thái tử lúc này nóng như một hòn than khiến cho thị vệ ngồi bên cạnh lo sợ.
Bọn họ không dám rút mũi tên ra vì sợ hãi, nhìn người nam nhân mặt mũi đau đớn, cơ thể suy nhược Phi Yến có chút không đành lòng.
Nhìn sơ qua miệng vết thương nếu người này không kịp rút mũi tên và hút độc tố thì cho dù đến được kinh thành cũng đã quá muộn.
Nàng suy nghĩ một lúc, nếu thái tử nước Tùy mà chết ở đây nếu truy cứu ra nàng sẽ bị liên lụy nhẹ thì liên đới nặng thì khả năng nước Thục sẽ hi sinh nàng để cho nước Tùy công đạo.
Nàng lạnh lùng nói với tên thị vệ kia:
"Chủ nhân của ngươi độc đã thấm sâu vào bên trong nếu trong thời gian ngắn không rút mũi tên và sử lý vết thương thì cho dù có tìm được đại phu e là đã muộn rồi ".
Tên thị vệ nghe thấy thế thì lo lắng, lần này bọn chúng bị mai phục thái tử lại bị thương nghiêm trọng bọn chúng quay về cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Hắn nhìn Phi Yến ánh mắt hi vọng nói:
"Tiểu thư người nói như vậy là người có cách gì sao, xin tiểu thư hãy cứu giúp cho chủ nhân của tại hạ, nhất định chúng tôi sẽ đền đáp công ơn của tiểu thư ".
Phi Yến gật đầu nói:
"Bây giờ việc trước tiên là các ngươi hãy dừng xe ngựa lại, canh phòng xung quanh tránh để ta phân tâm, cũng may trong xe ngựa sẵn thuốc nên số của chủ nhân ngươi vẫn chưa tận. Trước tiên ta sẽ rút mũi tên ra và khoét hết miệng vết thương hoại tử rồi uống thuốc giải. Lúc về kinh thành hãy cho chủ nhân ngươi kiểm tra lại và dùng thuốc để loại bỏ hết chất độc ra ngoài ".
Tên thị vệ nghe thấy thế thì vui mừng vội cho xe ngựa dừng lại, mấy người đi cùng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dừng lại theo lệnh của đội trưởng.
Phi Yến lấy hết tất cả dụng cụ để chuẩn bị, nàng sợ nhất là lúc rút mũi tên vết thương sẽ chảy máu vì thế nên nàng chuẩn bị khá nhiều thuốc cầm máu một chút.
Bên người nàng lúc nào cũng có thuốc giải hoàn đan, công thức này là do đời trước nàng khổ luyện và có duyên với một thần y lánh đời nên nàng mới chế tạo ra được.
Nếu không phải là độc mạnh thì vẫn có thể giải được, cũng may độc này được bọn chúng bôi lên mũi tên nên chỉ bị ngoài da chứ không phải là uống vào trong người nên vẫn còn cứu được.
Nàng tập trung cao độ, nàng nhờ hai thị vệ khỏe mạnh để giữ tay và chân Y, lúc này tuy Y đã hôn mê tuy nhiên lúc rút mũi tên ra khó tránh được phản xạ giật mình lúc đó máu sẽ càng chảy nhiều hơn.
Nàng hơ con dao trước ngọn lửa rồi bắt đầu rút mũi tên, đúng như dự đoán của nàng mũi tên lúc rút ra máu chảy theo dòng nhìn thật đáng sợ.
Nàng phải sử lý một lúc sau máu mới ngừng chảy, lúc này nàng bắt đầu lấy dao khoét hết miệng vết thương đã hoại tử xung quanh.
Thời gian trúng độc cũng may là mới gần đây nên nàng chỉ sử lý một lúc là xong, lúc này trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lần đầu tiên trong đời nàng chữa bệnh cứu người, nếu không vì sức ảnh hưởng của thái tử Tùy quốc nàng sẽ không dám mạo hiểm như thế, cũng may mà mọi việc thành công.
Lúc này nàng mới băng bó miệng vết thương cẩn thận rồi đưa cho thị vệ một viên thuốc và nói:
“Ngươi hãy cho chủ nhân của ngươi uống viên giải độc này vào nó sẽ giúp chủ nhân của ngươi qua cơn nguy kịch, nhớ là về đến kinh thành hãy tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho Y để không để lại bệnh căn.”
Tên thị vệ cảm ơn rối rít và hỏi danh tính của nàng, nhưng Phi Yến lắc đầu nói:
"Gặp gỡ nhau là do duyên phận, ngươi không cần phải hồi báo, bây giờ chuyện trước mắt là nhanh về kinh thành để chữa cho chủ nhân của ngươi ".
Đến lúc này thì thị vệ không hỏi nữa, thôi vậy tiểu thư không muốn nói danh tính thì thôi, sau này nếu thái tử có muốn tìm thì đi tra xét là sẽ tìm được việc trước mắt là an toàn của thái tử đã.
Y đốc thúc cho xe ngựa bắt đầu chạy về hướng kinh thành, tuy nhiên do thái tử vừa mất máu nên xe ngựa khôg dám chạy nhanh.
Chỉ một lúc lâu xe ngựa đã về đến kinh thành, Phi Yến đưa bọn họ đến một Y quán rồi mới chia tay về lạo phủ mình.