• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Dương bật cười vì sự nhí nhảnh, trẻ con của nàng, cũng đúng thôi như thế mới đúng với tính cách và tuổi tác của nàng chứ bình thường nàng chín chắn và trưởng thành quá khiến chàng đau lòng, vui vẻ nói:

" Ta cũng thấy không hợp lý, tại sao chọn lựa ra một gia chủ tương lai mà lại không có mặt của gia chủ trước, mà Lâu gia lại là một gia tộc lớn của thành Dương Châu này ".

Mọi người nghe xong lời của đôi nam nữ này liền hít hà lo sợ, lo sợ bọn họ sẽ gặp phiền phức, thật ra bọn họ ai cũng biết điều đấy nhưng lại không dám đứng ra nói.

Lúc này ngồi bên trên Tổng đốc,Lâu phu nhân và Lâu đại công tử đã mặt tái mét vì tức giận, Lâu phu nhân quát lên bào chữa:

"Hai người to gan là ai mà dám đến Lâu gia ta gây chuyện, Lâu gia là gia tộc như nào mà ai cũng có thể nói hả ".

Phi Yến mỉm cười nói:

"Ta chỉ là khách nhân được mời đến đây tham dự, thấy bất bình và không hợp lý thì nói ra tiếng lòng mình thôi, chẳng lẽ Lâu phu nhân có tật giật mình nên mới tức giận như thế, hay là bà đã làm gì gia chủ rồi ".

Lâu phu nhân giật thót mình lên một cái, vẻ mặt lo sợ,còn phía quan khách thì xì xào to tiếng hơn.

Tổng đốc ngồi ở trên cao đã tức giận đến sôi trào, ông nhìn muội muội của mình vẻ mặt sợ hãi mà thẳng thừng nói:

"Vô dụng ".

Rồi quay ra nhìn hai người họ và nói giọng rất hống hách:

“Các ngươi có biết đặt điều cho người khác thì phạm phải tội gì không?”.

Thiên Dương lúc này mới đứng ra nói:

"Bọn ta chưa đặt điều cho ai, xin hỏi ngài thì có tội gì chứ, chẳng qua phu nhân đây tự nhận về mình thôi, bọn ta có nói gì sai đâu ".

Giữa bao nhiêu người nên Tổng đốc cũng không thể không có lí lẽ liền xua tay và nói:

"Chuyện Lâu gia bọn họ tự giải quyết với nhau, giờ có kết quả rồi các người tham gia vào làm gì chứ ".

Lâu phu nhân nghe thấy thế thì vội quay sang nói với đại trưởng lão:

" Vậy nhờ đại trưởng lão hãy đứng lên tuyên bố chức vị gia chủ hộ ta, lão gia chủ đang bệnh nặng không thể ra được, ở đây chỉ có đại trưởng lão có quyền cao nhất, mọi chuyện trông chờ vào ông ".

Đại trưởng lão được tâng bốc thì liền đứng dậy định nói thì có tiếng vọng trầm ấm lạnh lùng từ cửa vào:

"Lão nhất ngươi cũng quá to gan, từ lúc nào mà gia chủ Lâu gia ta lại do các ngươi quyết định, tâm huyết của cả đời ta các ngươi xứng có được nó hay sao ".

Mọi người lúc này ai nấy đều bất ngờ, bởi người vừa nói không ai khác chính là lão gia chủ đang ốm yếu kia.

Nhìn sắc mặt và thần thái khỏe mạnh ai cũng quay đầu sang nhìn nhau.

Tổng đốc thấy chuyện đến nước này thì tức giận quay sang nhìn muội muội của mình ánh mắt trách móc.

Lâu phu nhân và Lâu đại công tử cũng hoang mang chẳng kém, hơn ai hết hai người là người biết rõ nhất bệnh tình của gia chủ.

Lão gia chủ đã uống thuốc độc một thời gian rồi đáng lý ra chỉ còn một hơi tàn chứ,bọn họ đã cho người canh gác cẩn thận rồi tại sao lại khỏe mạnh đứng ở đây, bọn chúng vô cùng chột dạ quay sang nhìn nhau không biết phải giải quyết như thế nào.

Lúc này Lâu Ngọc Phong vội vui mừng đi đến đỡ phụ thân của mình, Lão gia chủ được Lâm Mạc Tuyết và Ngọc Phọg dìu đến, bởi vì thời gian của ông không có nhiều nên ông liền nói luôn:

"Ta tuyên bố chức vụ gia chủ bắt đầu từ bây giờ thuộc về thứ tử của ta Lâu Ngọc Phong, toàn bộ giấy tờ và con dấu sẽ đổi tên thành Ngọc Phong ".

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều xì xào và bất ngờ trước sự việc xoay nhanh như thế này.

Lâu phu nhân và Lâu đại công tử thì ngồi sụp xuống, bọn họ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tổng đốc bởi vì bây giờ Lâu gia chủ đã tỉnh lại, Lâu Ngọc Phong lại nắm vị trí gia chủ vậy bọn họ chỉ còn con đường chết.

Chắc chắn bọn họ sẽ điều tra nguyên nhân lúc đấy thì hai mẫu tử bọn họ làm sao giải thích.

Tổng đốc nhìn vẻ mặt vô dụng của hai mẫu tử mà chán nản, ông đã trù tính mỏ vàng này rất lâu rồi không thể để công cốc được, khi không bị vụt mất ông ta làm sao cam lòng, vội cất tiếng nói:

"Lâu gia các ngươi như một trò cười hết chọn người này rồi chọn người khác, các ngươi xem Tổng đốc ta đây ra gì chứ, ta không cần biết ta chỉ chấp nhận kết quả ban đầu. Lý nào thứ tử lại cướp địa vị của đích tử ai đồng ý chứ ".

Mọi người quay sang thì thào nói thầm:

“Như vậy là sao, có phải là ép buộc không,nghe có vẻ Tổng đốc quyết đứng về phía muội muội của mình, lần này e rằng Lâu gia chủ cũng khó chống đỡ rồi …”

Từng tiếng xì xào vang lên, cả một sảnh đường đủ mọi sắc thái vô cùng nổi bật,bây giờ Tổng đốc đã tự mình đứng ra rồi ai dám cãi lại chứ, Lúc này Lâu gia chủ vô cùng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK