Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hằng và con lừa đen đứng ở đàng xa, bọn họ đều nghe được tiếng rống giận của lão tổ Mã gia.

– Chu tiểu tử! Ngươi như thế nào đi tới đâu cũng đều kết thù kết oán với người khác vậy? Con lừa đen làm ra vẻ khó hiểu hỏi.

– Coi như bẩm sinh đi! Chu Hằng nhún vai: – Giống như tính đê tiện của ngươi!

– Phì! Bổn tọa là con lừa chính trực như vậy, đê tiện chỗ nào? Con lừa đen thề thốt phủ nhận.

– Con lừa! Ngươi không cảm thấy lời này của ngươi nghe vào tai còn có nồng nặc loại mùi vị đê tiện sao? Chu Hằng thở dài, vừa cười vừa lách mình né cái chân của con lừa đen đá tới, mắt nhìn cột sáng màu đen ở xa xa: – Xem ra, dù là Minh Tiên cũng không phá giải được trận pháp này!

– Vô nghĩa! Không phải hai con cá chạch kia không giống cá chạch, người quái dị cá không giống cá nào có bản lãnh lớn như vậy! Con lừa đen rất không thích nhìn Chu Hằng, từ sau khi tu vi bị đối phương vượt qua, nó vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào của Chu Hằng.

– Ngươi rốt cuộc là giúp bên nào? Chu Hằng lườm nó, nói.

Con lừa đen làm mặt nghiêm một chút, nói: – Nói thật ra, nếu ngay cả bọn họ đều không làm được, thì lần này chúng ta đúng là gặp xui xẻo rồi!

Chu Hằng lắc đầu, nói: – Cũng không nhất định! Ta có cảm giác có thể phá giải trận pháp này!

– Thật ư? Con lừa đen biết bản tính của Chu Hằng, nếu không có tương đối nắm chắc hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Lập tức con lừa đê tiện như trút được gánh nặng, không có hình tượng chút nào đặt mông ngồi xuống: – Nói sớm một chút không được sao? Hại bổn tọa bị dọa cho tim gan nhảy dựng không ngừng!

– Cút!

Chu Hằng có nắm chắc là đến từ Ngũ Hành Phù Văn! Phù văn trấn áp tòa đại trận này xuất từ Thiên Kinh Tiên giới, người khác có lẽ không có cách nào, nhưng hắn thì rất có nắm chắc phá giải. Hơn nữa nói không chừng còn có thể từ đó nhận được dẫn dắt, thu được lợi ích!

Tuy nhiên, phải với điều kiện tiên quyết là hắn có thể đến gần vị trí mắt trận. Quan sát phù văn chân chính khắc ở trong đó, mà không phải hiển hóa trong không gian này.

Nghe hắn vừa nói ra tình huống, con lừa đen lập tức ỉu xìu mặt xuống, nói: – Vậy làm sao bây giờ, bên kia đang có Minh Tiên tọa trấn, lại có huyết hải thâm cừu với ngươi. Phỏng chừng ngươi vừa chạy tới liền bị giết chết! Hay là chúng ta mau mau chạy tới một cột sáng khác đi!

Chu Hằng mỉm cười, nói: – Không sao! Hiện tại đương nhiên là không thể tới đó, nhưng nơi này cũng đã bắt đầu suy yếu cảnh giới rồi, tin tưởng không bao lâu nữa mọi người đều sẽ giàm xuống đến Thăng Hoa Cảnh!

Con lừa đen cũng không phải ngu ngốc, lập tức hiểu ra, nó lộ ra vẻ cười xấu xa, nói: – Đến lúc đó, chúng ta phải đi cướp một hồi!

– Ngươi lại không ra gì rồi! Đừng luôn nghĩ tới cướp được không/

– Phì! Không nên vu oan cho bổn tọa! Cướp cũng là một chức nghiệp rất cao thượng, hơn nữa có tiền đồ rất lớn!

Chu Hằng không để ý tới con lừa đê tiện nữa, chỉ ngồi xếp bằng, tĩnh lặng chờ trận pháp phát huy tác dụng. Chỉ cần hắn cũng cảm ứng được trận pháp áp chế đối với hắn, như vậy đã nói rõ đại trận áp chế đã tác dụng đến Thăng Hoa Đế rồi.

Cùng cảnh giới, hắn tự tin mình là vô địch!

Đến lúc đó chiến lực của hắn vốn không chút tổn hại, nếu đi nghiên cứu phù văn tiếp, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Một ngày qua đi, hai ngày trôi qua, tuy rằng hai con Ly Vẫn nói rất ung dung, dường như trong nháy mắt là đại trận này sẽ giết chết mọi người, nhưng trên thực tế cho dù có phù văn Thiên Kinh trấn áp, muốn áp chế cảnh giới này cũng không phải là chuyện đơn giản.

Thẳng đến ngày thứ chín, Chu Hằng mới đột nhiên cảm nhận một loại cực độ không khoẻ.

Loại cảm giác này rất giống thời điểm hắn đạt tới Chuẩn Tiên hai kiếp bị thiên địa Phàm giới bài xích hắn. Tuy nhiên, lần này cũng không phải là thiên địa bài xích hắn, mà là trận pháp áp chế hắn, làm cho cảnh giới của hắn tụt xuống!

Chính là thời điểm này!

– Con lừa! Ngươi ở nơi này chờ ta, đợi ta phát ra tín hiệu ngươi hãy tới! Chu Hằng nói một câu, sau đó thân hình nhảy vọt đi.

– Ngươi yên tâm đi đi! Chuyện nguy hiểm như vậy bổn tọa vốn cũng không có định đi theo! Con lừa đen cực kỳ không giảng nghĩa khí, nói.

Chu Hằng oặt mình một cái, thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ.

Con lừa này quá đê tiện!

Vài phút sau, hắn đi tới phía trước cột sáng, khoảng cách chỉ còn trăm trượng mà thôi.

Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng lão tổ hai nhà Mã, Thái cũng không có nghiên cứu ra chút manh mối gì, mà lúc này cảnh giới lại bị tước giảm xuống, với tu vi tâm tính của bọn họ mà đều không kiềm nổi lộ ra vẻ lo lắng.

– Chu Hằng! Ba người Thái Viễn nhìn thấy Chu Hằng xuất hiện, đều không khỏi kêu lên thành tiếng.

– Chu Hằng? Lão tổ Mã gia lập tức dừng nghiên cứu cột sáng màu đen. Lúc này tâm tình lão đúng là đang lo lắng buồn bực, Chu Hằng xuất hiện lập tức tâm tình hỏng bét của lão có lỗ hổng để phát tiết.

– Tiểu tử! Chính là ngươi giết Mã Vũ? Lão lạnh lùng nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng tươi cười, nói: – Lão già! Ta khuyên lão tốt hơn đừng nên tìm chết! Nếu không, một khi ra tay ta tuyệt đối sẽ không nương tay lưu tình!

– Ha ha ha… Thăng Hoa Đế nho nhỏ cũng dám khiêu chiến với lão phu, thật đúng là cuồng ngạo! Lão tổ Mã gia cười lạnh nói. Cảnh giới của lão bị tước giảm là đúng vậy, nhưng có một điều lại không có thay đổi, đó chính là lão còn có thần thức cấp bậc Minh Tiên!

Điều này đại biểu lão có thể phát huy ra khí thế cấp bậc Minh Tiên!

Trừ phi Vương giả trong võ, khí thế đối với võ giả cùng cảnh giới thực ra cũng không có tác dụng gì, tuy nhiên, đối phó với võ giả cảnh giới thấp lại là một lần đánh một lần chuẩn xác… cũng giống như Tử Diễm Thiên Long của Chu Hằng ngay cả võ giả cao hơn một cảnh giới đều có thể bị ảnh hưởng!

– Lão già! Cơ hội chỉ có một lần, nếu lão muốn tìm chết ta cũng không ngăn cản! Chu Hằng đi nhanh tới hướng cột sáng màu đen, cái loại cảm giác không thích hợp này càng ngày càng mãnh liệt, khơi dậy phản kháng tự động của linh lực trong cơ thể hắn, giờ phút này đang sôi trào như biển.

– Một mạng bồi thường một mạng, đi chết đi cho lão phu! Lão tổ Mã gia hừ lạnh một tiếng, trong khí thế chấn nhiếp đó, lão vươn tay chụp tới hướng Chu Hằng.

Lúc này cảnh giới của lão đã tụt xuống trình tự ngang với Thăng Hoa Đế 15 tướng, hoàn toàn ngang bằng với cảnh giới của Chu Hằng, bởi vậy muốn tinh thuần dựa vào lực lượng trấn áp một Thăng Hoa Đế vượt qua cực hạn là điều không thực tế, nhất thiết phải sử dụng khí thế áp chế.

Hắc kiếm khẽ ngân lên, Chu Hằng đi nhanh tới trước không có mảy may chần chừ!

Lão tổ Mã gia bổ nhào tới, một bàn tay chụp vào bả vai Chu Hằng. Hiện tại lão cũng không có biện pháp biến chiêu.

“Ầm!” Chu Hằng đánh ra một quyền đón đỡ, một lực phản chấn cuồng bạo đẩy ra, cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng. Cũng may mà hiện tại cảnh giới tước giảm xuống, mọi người nơi này đều trở thành Thăng Hoa Đế, chỉ là có số lượng pháp tướng khác biệt mà thôi, nếu không một đạo dao động của cường giả Minh Tiên đủ để nghiền chết Thăng Hoa Đế mấy trăm lần rồi.

“Phịch phịch phịch…”, Chu Hằng cùng Mã gia lão tổ đều đồng thời bật lui về phía sau hơn mười bước.

Cảnh giới giảm xuống, lực lượng của hai người ngang nhau đúng mực, bởi vậy dưới tình huống không sử dụng tiên thuật, tự nhiên bọn họ bộc phát ra chiến lực tuyệt đối giống nhau.

Lão tổ Thái gia không khỏi như nghẹt thở, những người khác có lẽ còn không có cảm nhận được cảnh giới giảm xuống, nhung lão và lão tổ Mã gia đương nhiên là có cảm nhận rõ ràng cảnh giới giảm xuống, vì sao lão tổ Mã gia còn muốn cứng chọi cứng với Chu Hằng, mà không dùng khí thế áp chế?

Đến tầng thứ của bọn họ này, làm việc chỉ cầu có kết quả, đâu cần quan tâm tới có phải ỷ lớn hiếp nhỏ hay không, có phải một trận chiến công bình hay không?

Vậy mà lão tổ Mã gia lại không dùng khí thế áp bức, mà dùng cứng chọi cứng với Chu Hằng, điều này thật sự khiến lão khó hiểu.

Nhưng lão cũng không biết, lão tổ Mã gia không phải không dùng khí thế, mà đối với Chu Hằng có được hắc kiếm hoàn toàn không có hiệu quả!

Lão tổ Mã gia nhìn Chu Hằng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, lão là mất đi chiến lực của Minh Tiên 4 tướng, nhưng uy áp cường đại thì vẫn tồn tại như cũ, vì sao lại không có chút tác dụng gì với đối phương?

Điều này thật khó hiểu!

Nếu như ở khí thế không thể trấn áp Chu Hằng, như vậy thì phải xem tiên thuật của mỗi người nắm giữ!

– Thằng nhỏ! Ngươi có thể chống đỡ khí thế của lão phu thì sao chứ? Lão phu muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay! Lão tổ Mã gia phẫn nộ quát to, rồi một lần nữa vung tay chụp tới phía Chu Hằng. Lần này lão vận dụng tiên thuật, cả cánh tay hóa thành như khúc thép đen.

– Da trâu đều phải bị khoa trương thổi bay lên trời! Chu Hằng cười ha hả, hai tay quyền hiện lên Ngũ Hành Phù Văn, hắn đánh ra một mảng quầng sáng chói mắt.

“Ầm!” Lão tổ Mã gia bị mạnh mẽ đánh bay đi mười mấy trượng, “oa” một tiếng, trong miệng phun ra máu tươi đỏ sẫm.

Lực phá hoại, lực sát thương, lực bùng phát của Ngũ Hành Phù Văn đâu phải là tiên thuật bình thường có khả năng so sánh? Đây chính là thiên địa tự nhiên uẩn dục ra, vượt hơn xa bất kỳ trí tuệ nào của nhân loại!

Cái gọi là công pháp, thực ra chỉ là phỏng chế, vận dụng lực lượng của thiên địa, từ một loại ý nghĩa nào đó đều có thể nói là Thiên Kinh, chỉ uy lực này thôi… có khả năng tương đương với một mảnh vỡ phù văn, có khả năng 10 đạo, 100 đạo, thế nhưng sao có thể so sánh với Thiên Kinh chân chính?

Hỗn Độn Thiên Kinh vận chuyển, cả người Chu Hằng phát ra khí thế đáng sợ, giống như Thiên Thần hạ phàm, toàn thân hắn tắm trong vầng hào quang thần thánh!

Hắn đi nhanh tới gần lão tổ Mã gia, nếu đã kết oán thù, như vậy dứt khoát không thể lưu lại hậu hoạn, nhất định phải chém chết diệt trừ triệt để!

Mã gia lão tổ vừa phun máu vừa liên tục lui về phía sau, thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khi dễ. Lão đường đường là Minh Tiên 4 tướng lại phải sợ hãi một tên Thăng Hoa Đế nho nhỏ, quả thực chính là sống làm trò cười cho thiên hạ!

– Tiểu hữu! Hiện tại chúng ta đều ở trong hiểm cảnh, nên đồng tâm hiệp lực, không thể tự giết hại lẫn nhau! Cuối cùng lão tổ Thái gia bước ra giảng hòa, lão cũng không thể trơ mắt nhìn Chu Hằng làm thịt lão tổ Mã gia?

Từ góc độ của lão mà nói, lúc này khuyên can là hợp tình lý: quả thật mọi người đều ở trong hiểm cảnh, đồng tâm hiệp lực mới là lựa chọn chính xác nhất.

Chu Hằng khinh miệt nhìn lão một cái, nói: – Vì sao trước đó thời điểm hắn ra tay lão không khuyên can hắn một lời nào?

Cái này?

Lão tổ Thái gia không khỏi tắt tiếng. Lúc đó lão nghĩ rằng chỉ là một gã Thăng Hoa Đế thì có ích lợi gì? Có thể trợ giúp phá giải đại trận được sao? Không có khả năng! Một khi đã như vậy, tự nhiên sẽ để lão tổ Mã gia phát tiết nỗi uất hận trong lòng lão, rồi mọi người cùng nhau tiếp tục tìm cách phá giải.

Ở trong mắt của Minh Tiên, Thăng Hoa Đế với con kiến có gì khác nhau đâu? Chết đi một tên, mười tên, một trăm tên cũng không có gì khác nhau!

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, tên Thăng Hoa Đế nho nhỏ này lại có thể không bị ảnh hưởng trước uy áp của cấp bậc Minh Tiên, mà còn nắm giữ tiên thuật đáng sợ, một lần ra tay liền thay đổi thế cục!

Chu Hằng tế ra hắc kiếm, hai mắt chứa đấy sát ý, nếu lão tổ Thái gia còn dong dài lý lẽ, hắn không ngại cùng nhau làm thịt!

– Thái huynh! Lão tổ Mã gia kêu lên. Dù là Minh Tiên cao cao tại thượng đều cảm nhận được ngày tàn của mình buông xuống, lão vạn lần không nghĩ tới mình lại không phải vì không thể đột phá Tinh Thần Cảnh, thọ nguyên khô cạn mà chết, mà lại chết khuất nhục ở trong tay một tên Thăng Hoa Đế.

Lão tổ Thái gia quay mặt đi, làm như không nghe không nhìn thấy.

Xoạt, kiếm khí màu đen hiện lên, lão tổ Mã gia mềm nhũn ngã xuống, dưới thân tràn ra một vũng máu tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK