Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hằng thủ hạ lưu tình, cũng không hạ sát thủ, nếu không Lỗ Đông Vân cũng không phải bị đánh cho bầm dập ngã xuống, mà đã trực tiếp nổ thành phấn vụn rồi.

Điểm này không cần hoài nghi! Lúc trước Chu Hằng đánh ra một quyền ngay cả Sáng Thế Hoàng Chu Vũ Hà cũng bị đánh cho gãy xương cốt, lực phá hoại hoàn toàn có thể miểu sát Thăng Hoa Đế!

Sở dĩ không hạ sát thủ, là bởi vì Lỗ Đông Vân vẫn chưa từng nổi lên sát ý với hắn, chỉ muốn mang hắn về Tiên vực, bảo đại nhân nhà hắn giáo dục lại hắn. Chu Hằng từ trước đến nay ân oán rõ ràng, xem ở điểm này coi như hắn đã nể tình rồi.

Lỗ Đông Vân dù sao cũng là Thăng Hoa Đế, rất nhanh hắn liền tỉnh lại, đầu tiên rên rỉ một tiếng, sau đó ánh mắt quét tới Chu Hằng. Cái mặt già không khỏi đỏ lên, lúc trước hắn còn khoe khoang rằng muốn bắt Chu Hằng áp tải về Tiên vực, nhưng mà kết quả lại bị Chu Hằng đánh cho hôn mê bất tỉnh!

May mà Chu Hằng không muốn giết hắn, bằng không vừa rồi khẳng định hắn khó thoát khỏi cái chết!

Lão già bò dậy, cũng không tiện nói chuyện với Chu Hằng, chỉ nhìn Chu Hằng thật sâu một cái sau đó chạy đi.

– Đi, chúng ta đi Kim Vân Thành!

Nơi này máu chảy đẫm mắt đất, không phải là nơi tốt để nói chuyện, Chu Hằng mang theo 4 nữ và một lừa tiến thẳng tới Kim Vân Thành.

Hồ Nhân tuổi còn nhỏ, ngay từ đầu nhìn giết chóc đãm mau cũng không sao, nhưng sau khi trở lại Tiên Cư bắt đầu nôn mửa u, chừng mấy ngày đều ăn không ngon. Mà Hồng Long nữ hoàng các nàng lại không sao, các nàng chỉ mất đi trí nhớ, bản tính cũng không bị thay đổi.

Đối với hai đại nữ Long Hoàng mà nói, cuộc đời các nàng không biết đánh chém bao nhiêu sinh mệnh, chết vài người thì tính là cái gì? Mộc Đồng Đồng trước kia cũng không phải chưa nhìn thấy giết chóc, từ trong sương tủy đã sớm thích ứng rồi.

Về phần con lừa đen… Một con lừa cần gì phải để ý tới sống chết của nhân loại chứ?

– Chu Hằng, dạy nhân gia tu luyện đi! Hồng Long nữ hoàng lại quấn tới. Trên mặt không che giấu vẻ sùng bái. Nàng tuy rằng mất đi ký ức, nhưng mà là võ giả, trong thâm tâm nàng vẫn luôn sùng bái cường giả. Mấy lần nhìn Chu Hằng uy phong bát diện, nàng đã sớm mê muội rồi.

Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều, chờ khi rời khỏi đây ngươi sẽ biết.

– Nhưng người ta cái gì cũng không rõ nha! Hồng Long nữ hoàng cón ném cho Chu Hằng một cái mị nhãn: – Còn có a, người ta dường như có điểm thích ngươi, cơ ngực này… thật rắn chắc nha…

Ánh mắt lấp lánh, muốn đưa tay ra sờ ngực Chu Hằng.

Trời ạ, mất trí nhớ còn rắn với chắc?

Chu Hằng vội nhảy dựng lên, hắn cũng không dính tới nữ nhân này, ngày sau nàng khôi phục trí nhớ và thực lực chẳng phải sẽ làm cho long trời lỡ đất sao? Hơn nữa, đối mặt với một nữ nhân mất đi trí nhớ, hắn cũng không hạ thủ được a!

– Nhị tỷ, không nên mất mặt nữa, đi theo ta đi! Lam Long nữ hoàng chạy tới, lôi Hồng Long nữ hoàng bước đi. Còn đùng đùng nổi giận cho Chu Hằng một ánh mắt xem thường.

Nữ nhân này từ lúc tới nơi này rất không hợp với Chu Hằng.

Xem ra, va chạm trước kia khiến cho vị Long Hoàng này hận hắn khắc cốt minh tâm, bởi vậy cho dù mất trí nhớ nhưng mà nhìn Chu Hằng vẫn không vừa mắt. Luôn dùng ngôn từ đối địch.

Hai vị Long Hoàng này tính cách đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Đợi cho Hồ Nhân thoáng khôi phục, Chu Hằng mới đi tiếp, mất nửa ngày mới tới được Kim Nguyên Thành.

Mã gia là đỉnh cấp thế gia ở Kim Nguyên Thành, hơn nữa còn là tồn tại hạc trong bầy gà vậy. Bởi vì toàn bộ Kim Nguyên Thành chỉ có Mã gia có được cường giả Linh Hải Cảnh, những gia tộc khác chống đối đều đã chết mấy Sơn Hà Cảnh lão tổ.

Bởi vậy. Người Mã gia đương nhiên có thể nghênh ngang đi lại ở Kim Nguyên Thành! Đừng nói Kim Nguyên Thành, cho dù chạy đến những nơi ngoài Kim Nguyên Thành, người Mã gia cũng vẫn như Hoàng đế vậy, đến đâu, nơi đó đều phải cung phụng bọn họ.

Chu Hằng biết, thế lực võ đạo nơi này giống như một cái vòng tròn lớn, trung tâm là Tiên vực, nhất thiết phải thông qua đăng Tiên Kiều mới có thể vượt qua, mà kéo dài ra ngoài, cách trung tâm càng xa, trình độ võ đạo lại càng thấp.

Linh Hải Cảnh đã khá đến gần khu vực trung tâm, cũng ý nghĩa với khu vực Mã gia có thể ảnh hưởng được cực kỳ rộng lớn.

Hồng Long nữ hoàng lười, cũng không có gì hay quan tâm, đến Kim Nguyên Thành cũng không chịu đi ra ngoài Tiên Cư, thà rằng ở lại nằm giường ngủ. Chu Hằng dẫn Lam Long nữ hoàng, Mộc Đồng Đồng cùng Hồ Nhân ra đường dạo, con lừa đen vì luôn cắn váy nữ nhân, bị Chu Hằng bắt ở lại trong Tiên Cư.

– Oa… Oa.

Bởi vì các nàng đều lạ mặt, sau khi thấy sự phồn vinh của Kim Nguyên Thành đều cả kinh kêu lên, khiến người qua đường đều lấy làm kỳ. Mà Lam Long nữ hoàng lại rất xinh đẹp, một đầu tóc lam, trên đầu có sừng dài, dáng người này không khiến người khác chú ý thì không được.

Dọc đường gặp mấy tên du cô muốn chiếm chút tiện nghi, kết quả tự nhiên bị Chu Hằng đá bay.

Mã gia rất nổi danh ở Kim Nguyên Thành, tùy tiện hỏi người nào cũng biết Mã gia ở đâu, hỏi vài lần, bốn người Chu Hằng cũng tới được cửa Mã phủ.

Đây là thế gia đứng đầu Kim Nguyên Thành, quy mô tự nhiên cũng cực lớn, gần như chiếm một phần ba thành, gia nghiệp cực kỳ khổng lồ.

Ngoài cửa, 45 đại hán phân ra 5 hàng đứng, mỗi một nhóm đều có chín người, nhìn là biết ám chỉ cửu ngũ chí tôn.

Thấy bốn người Chu Hằng tiến lại, một gã đại hán đầu đội tử khôi, nhìn qua như đầu mục đội mũ giáp tiến lên trước vài bước, hắn quát: – Người tới còn không quỳ xuống, báo tính danh.

Quy củ thật lớn, trước khi vào cửa phải quỳ lạy báo tính danh?

Chu Hằng mỉm cười, nói: – Tốt, ngươi quỳ xuống đi!

Bịch, đại hán kia chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, không tự chủ được quỳ xuống, đầu gối nặng nề đập xuống mặt đất, đụng bể cả gạch lát nền! Nhưng mà hắn lại như không cảm giác được, cả người run rẩy.

Kỳ quái!

Chu Hằng nhìn mặt đất, trước đó Lỗ Đông Vân dùng lực lượng Thăng Hoa Đế cũng chỉ đánh ra được mấy cái lổ thủng, nhưng Sơ Phân Cảnh này vừa quỳ xuống cũng đã đập vỡ gạch rồi, chênh lệch lực lượng giữa hai người quả thực nhỏ đến đáng thương!

Đây cũng không phải là không gian ổn định có thể giải thích!

Chu Hằng tùy ý đấm ra một quyền, thình thịch, mặt đất lập tức hiện ra một lổ thủng, nhưng với lực lượng kinh khủng của hắn thì tính phá hư dường như không đáng kể.

Vì sao trước đó hắn rõ ràng chú ý tới điểm khác thường này, nhưng lại không suy nghĩ sâu xa hơn chứ?

Trong lòng dường như có một loại ý thức quấy nhiễu, khiến hắn quên làm rõ điểm đáng ngờ này!

Hắn còn đang giật mình, hộ vệ còn lại đã chạy vào trong báo tin.

Không người nào dám tới làm bậy!

Bao nhiêu năm chưa gặp chuyện như vậy rồi?

Mã gia có không ít tộc nhân sau khi nghe được tin này đều hưng phấn chạy ra, bọn họ đều muốn xem đến tột cùng là ai lớn mật như thế, lại dám chạy đến Mã gia khiêu khích! Bọn họ nhao nhao nhảy lên tường vây, người có địa vị cao thì tới cửa, nhưng bọn họ đều không nói gì. Bởi vì, bọn họ đều không có tư cách.

Một trung niên nam nhân mặt âm trầm đi ra, có khí tức cường đại lưu chuyển, chấn nhiếp tâm thần người ta. Hắn là cường giả Khai Thiên Cảnh của Mã gia, hôm nay vừa vặn tới phụ trách công tác tuần tra.

– Bắt lại cho ta, băm cho chó ăn! Đây là câu nói đầu tiên của hắn, cũng là câu nói cuối cùng.

Chu Hằng đảo mắt, áp lực kinh khủng cuốn qua, cường giả Khai Thiên Cảnh Mã gia liền biến thành một đoàn sương máu, ngay cả một chút xương cốt cũng không còn.

Xít!

Rất nhiều người Mã gia vốn chạy ra xem náo nhiệt, nhưng bây giờ tay chân đều lạnh như băng, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bang tay dâng lên, lan ra toàn thân.

Chu Hằng lạnh nhạt nói: – Không biết nói tiếng người thì không cần nói nữa! Có kẻ nào biết nói tiếng người hay không, đi ra! Thanh âm không cao, lại truyền khắp toàn bộ Kim Nguyên Thành, Thăng Hoa Hoàng muốn làm điểm này không phải rất dễ dàng sao?

– Các hạ, Ma gia có chỗ nào đắc tội ngươi, sao lại hùng hổ dọa người như thế. Ở chỗ sâu trong Mã gia, một giọng nói vang lên.

– Ta không có thói quen nói chuyện với người qua vách tường, đi ra cho ta! Chu Hằng vung tay chụp ra một cái, một lão nhân sáu mươi tuổi liền xuất hiện ở trước mặt hắn, mà người còn trong tư thế nửa ngồi, tay còn nắm một ly trà đang đưa tới miệng, hơi nóng còn đang bốc lên.

Chỉ là lúc này động tác kia ngừng lại, khuôn mặt hắn giống như gặp quỷ.

Hiển nhiên, hắn vốn đang ngồi ở trong phòng uống trà, lại bị Chu Hằng trực tiếp bắt lại đây, loại năng lực quỷ thần khó lường này sao không khiến hắn trong lòng phát lạnh chứ?

– Ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi… Lão già thanh âm run rẩy, toàn thân cũng run run.

Những người khác của Mã gia đều da mặt co giật, lòng càng lạnh hơn.

Đây chính là Sơn Hà Cảnh trưởng lão gia tộc bọn họ a! Cũng chính là người vừa mới lên tiếng, nhưng mà chỉ chớp mắt đã bị người ta bắt ra, điều này làm sao bọn họ có thể chấp nhận!

– Biết nói tiếng người không? Chu Hằng có chút không nhịn được nói.

– Biết, biết. Lão già vội vàng gật đầu không thôi, hắn biết lần này gia tộc đá vào thiết bản rồi, đối phương quá cường đại, hắn ngay cả vì sao mình bị bắt ra ngoài cũng không rõ, loại năng lực này ít nhất là cấp bậc Linh Hải Cảnh!

Gia tộc cũng chỉ có một mình lão tổ là cường giả Linh Hải Cảnh a!

Chu Hằng cười cười, nói: – Đi mời Thất thiếu gia nhà các ngươi ra đây, ta có lời muốn hỏi hắn!

Thất thiếu gia? Mã Kiếm Hùng? Con nhà giàu này không phải chỉ biết chơi đùa nữ nhân sao, sao lại có liên quan với một cường giả Linh Hải Cảnh vậy? Chẳng lẽ… Lão già trong lòng run lên, nói: – Vâng, vâng! Tiền bối xin chờ một chút, vãn bối lập tức mang người ra.

Tiền bối? Vãn bối?

Nhìn trưởng lão gia tộc râu tó bạc phơ xưng hô thiếu niên Chu Hằng là tiền bối, người Mã gia đều có cảm giác phẫn nộ và không cam lòng, nhưng mà bọn họ không thể nói, chỉ cần lão tổ xuất quan nhất định có thể trấn áp được Chu Hằng!

Để cho hắn phách lối một chút.

– Nhanh lên! Chu Hằng gật gật đầu, chắp tay sau lưng, hắn còn đang nghi ngờ vì sao thiên địa nơi này lại cổ quái như vậy.

Trừ hắn ra, người tiến vào đều bị xóa sạch trí nhớ, mất đi tu vi, ngay cả siêu Sáng Thế Đế cũng không ngoại lệ! Đây cũng là một loại pháp tắc, cho nên hắc kiếm mới có thể hóa giải, nếu không hắc kiếm cũng không thể phát huy tác dụng được.

– Hắc hắc hắc, lão phu bế quan chỉ mới 7 năm, thế đạo đã thay đổi hay sao, còn có người dám giết tới của Mã gia ta sao?

Chỉ một lúc sau, trong Mã phủ truyền đến một tiếng cười lạnh, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.

– Lão tổ! Người Mã gia giống như đánh máu gà, hưng phấn đồng loạt kêu lên. – – – –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK