Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Ngươi thật ra có chút cổ quái!

Lam Long nữ hoàng nhìn Hoặc Thiên, trên mặt hiện lên một vẻ hiếu kỳ, Nguyệt Minh Vương này cho nàng một loại cảm giác cao thâm khó lường, nhất là tuyệt sắc tao nhã nàng vừa mới triển hiện ra để cho nàng cũng có chút tim đập rộn lên.

Mị lực của Hoặc Thiên là thông sát không phân biệt nam nữ!

Nàng vươn bàn tay mềm ra chụp tới Hoặc Thiên, uy áp vượt qua Sáng Thế Đế chấn động, đâu có thể nào có người ngăn cản được nàng?

Chu Hằng có thể động, nhưng hắn không có chút ý tứ động nào.

Lam Long nữ hoàng quả thật rất trâu bò! Không chỉ là rất lợi hại, còn là long bức chân chánh! Nhưng hiện tại người nàng phải đối phó là Hoặc Thiên. . . Vậy cũng chỉ có thể khẩn cầu nàng nhiều phúc.

Ông!

Quang hoa màu hồng bắt đầu khởi động, một đóa hoa đào to lớn tràn ra phía sau Hoặc Thiên, phốc một cái, Lam Long nữ hoàng quỳ xuống, không còn sức đánh trả chút nào.

Thấy một màn như vậy, Hồ Mị, Băng Tú Lan đều là lộ ra biểu tình khiếp sợ đến mức tận cùng.

Các nàng lúc trước đều chưa từng thấy qua Hoặc Thiên phẫn nộ, lại là tận mắt thấy Lam Long nữ hoàng uy mãnh đến cỡ nào, tinh không chiến một trận, một chiêu của nàng liền phá hủy tinh thuyền, trong đó không thiếu cường giả siêu cấp cấp bậc Sáng Thế Cảnh!

Nhưng vậy thì như thế nào, đều hóa thành tro bụi dưới một kích của nàng.

Mà ở thời kỳ thượng cổ, vị Lam Long nữ hoàng này lại lấy lực lượng đấu lại mấy chục người, thậm chí trên trăm vị Sáng Thế Đế, tuy rằng cuối cùng vẫn bị trấn áp, nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận sự cường đại của nàng!

Nhưng hiện tại, một người như vậy ở trong mắt các nàng gần như là cường nhân không thể chiến thắng, không ngờ một chiêu còn chưa ra đã quỳ xuống!

Hoặc Thiên!

Lam Long nữ hoàng phát run, trên mặt đẹp tuyệt mỹ chớp động sợ hãi không thể nói, đâu còn có một tia anh khí, sợ hãi như con cừu nhỏ mới sinh. Khớp hàm của nàng đang run rẩy, nói:

– Ngươi là minh . . . Minh . . . Minh . . .

Một câu còn chưa nói hết, nàng đột nhiên ngã quỵ, đúng là bị kinh hãi mà hôn mê!

Đéo đỡ được!

Có thể nói hết lời rồi mới ngã hay không?

Chu Hằng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nữ nhân này thật sự là rất không chịu trách nhiệm, tại sao có thể ngất vào lúc này? Nàng hiển nhiên nhận ra lai lịch của Hoặc Thiên, thậm chí thân phận, nhưng con mẹ nó lời còn chưa nói hết a!

– Này, tỉnh tỉnh!

Hắn nắm lấy vai Lam Long nữ hoàng, dùng sức lắc lắc.

Không có phản ứng.

– Này! Này!

Hắn vung tay tát vào mặt của Lam Long nữ hoàng.

– A . . .

Lam Long nữ hoàng bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức nổi giận, kêu lên:

– Xú tiểu tử, ngươi dám đánh bản Nữ Vương!

Bản Nữ Vương?

Xong! Nàng lại biến trở về rồi!

Chu Hằng thở dài, ánh mắt nhìn về phía Lam Long nữ hoàng tràn đầy phẫn nộ, ngươi không thể kiên trì một hồi rồi mới ngất sao, ít nhất nói hết lời a! Minh? Minh cái gì?

Trong tên của Hoặc Thiên có chữ Minh? Hay nàng đến từ “Minh” gia, hay hoặc là tông môn có chữ Minh?

– Xú tiểu tử, cho rằng cúi đầu không nói lời nào thì bản Nữ Vương sẽ bỏ qua ngươi?

Lam Long nữ hoàng giơ quả đấm đập đập Chu Hằng.

– Đừng dọa nàng!

Chu Hằng nghĩ nghĩ, đấm mạnh một cái đáp lễ Lam Long nữ hoàng.

Bành!

– Ai nha!

Lam Long nữ hoàng bưng đầu kêu thảm thiết, nhưng cũng không có từ Nữ Vương biến trở về nữ hoàng.

Đây là chuyện gì xảy ra? Là mình xuống tay quá nhẹ sao, hay “biến thân” còn có thời gian hạn chế?

– Thời điểm nàng nên khôi phục tự nhiên sẽ khôi phục, không cần sốt ruột!

Hoặc Thiên thản nhiên nói, nàng tuy rằng cũng rất muốn biết mình là ai, cũng muốn nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng đã chờ thời gian lâu như vậy, nàng cũng không phải không chờ nổi.

Hơn nữa, nàng có một loại trực giác, chính là Lam Long nữ hoàng này căn bản không biết gì về chính mình.

– Đi thôi!

Mọi người lại lên đường,, con lừa đen đi ở sau cùng, con lừa lòng tham không đáy này muốn thu dọn chiến trường trước, hai Nhật Diệu Đế khẳng định sẽ lưu lại một chút vật trân quý, tự nhiên bị nó thu vào túi không khách khí chút nào.

Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ đi vào một phiên chơ nho, tìm khách sạn để ở, Chu Hằng bắt đầu luyện hóa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm.

Hai Nhật Diệu Đế hiện tại đối với hắn mà nói chính là mười phần đại bổ, mặt trời đỏ nhất cử nhảy vọt tới hơn 16 vầng, nếu có thể chém chết thêm mấy người nữa, tiến vào Nhật Diệu Hoàng là ở trong tầm tay.

Nhưng lúc ăn cơm, một tin tức lớn truyền lưu ở các bàn rượu, cũng đưa tới chấn động lớn.

Chuyện đã xảy ra ở Ngự Long Điện rốt cục truyền về!

Tuy nhiên, bởi vì người sống sót chỉ là một chút võ giả bậc thấp không thể tiến vào Ngự Long Điện địa huyệt, bọn họ căn bản không biết chuyện chân chính xảy ra, chỉ biết là tinh thuyền đầy trời bị hủy diệt toàn bộ trong nháy mắt, tất cả cường giả cũng tử vong!

Thời điểm người đầu tiên nói lên, căn bản không có người tin tưởng!

Lần đi Ngự Long Điện có bao nhiêu người? Trong đó lại không thiếu cường giả Sáng Thế Cảnh, nhiều cường giả như vậy làm sao có thể bị quét sạch sẽ, dù sao vẫn sẽ có một hai người sống sót a?

– Các ngươi đều nhìn bản Nữ Vương như vậy để làm chi?

Lam Long nữ hoàng vô tội nhìn chúng nữ, nhiều người nhìn nàng ăn cơm như vậy, làm một thục nữ như nàng bị áp lực rất lớn, chẳng lẽ có hạt cơm dính ở khóe miệng?

Nàng không khỏi vươn cái lưỡi nhỏ thơm tho cuốn một vòng, hưu một cái, vẽ ra một đường nước miếng, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Các nam nhân ở bàn khác đương nhiên nhìn mà đỏ mắt, bất quá lần này cũng không có tên ăn chơi trác táng giống như Nhạc Tiển Vân, bọn họ rõ ràng cảm ứng được khí tức Nhật Diệu Vương của mấy người Chu Hằng, làm sao chọc nổi?

Đây chỉ là một khu chợ nho nhỏ, đại bộ phận vẫn chỉ là Nguyệt Minh Đế, Nhật Diệu Vương thật sự rất hiếm lạ!

Sau một đêm, bọn họ lại xuất phát, dọc theo đường đi không gặp được phong ba nữa, bảy ngày sau đó đã đi tới Truyện Tống Trận.

Bởi vì Dược sư tam tinh đủ để cho Chu Hằng tốc hành tới Ngọ Tiên Thành, sau khi minh bài sáng lên, bọn họ liền được cung kính cho đi, đương nhiên tiền xuất ra vẫn là một chút cũng không có thể thiếu. Sau khi một đạo quang hoa trào lên, bọn họ đi vào Bắc Mùi Thành.

Trên lý thuyết, đây là thiên hạ của Nhật Diệu Hoàng, mà trên thực tế, nơi này cũng đúng là địa bàn của Nhật Diệu Hoàng, ít có Nhật Diệu Đế ở trong này.

Cảnh giới càng cao, môi trường tu luyện càng hà khắc, Nguyệt Minh Cảnh còn có thể ở lâu dài tại Tiên Thành bậc thấp, hợp với Tụ Linh Trận liền có thể hình thành đầy đủ linh khí nồng đậm, nhưng sau khi đạt tới Nhật Diệu Cảnh, cái này khó khăn nhiều rồi.

Đây là Tiên giới, càng là đi lên cao thì cấp độ càng rõ ràng.

Sau khi đi qua đại lục này, chính là Bắc Ngọ Thành, nơi đó chính là nơi tị nạn tạm thời của Vạn Cổ nhất mạch, cũng là địa phương sở tại của các thân nhân của Chu Hằng ở Tiên giới.

Mỗi khi Chu Hằng đến một khu chợ hoặc là thành thị cũng sẽ đi Thiên Bảo Các dạo một lần, nhìn lại xem nơi đó có Sương Linh Tuyền Thủy cùng Hóa Cốt Thảo không, nhưng trả lời lấy được luôn làm cho hắn rất là buồn bực, bởi vì hai món đồ này tuy rằng không phải rất quý báu, nhưng bởi vì công dụng rất hẹp, cộng thêm bản thân cũng thuộc về vật hi hữu, trong lúc nhất thời rất khó để tìm được.

Hắn không khỏi thở dài, theo Hỏa Thần Lô suy đoán, chỉ cần tìm được Sương Linh Tuyền Thủy cùng Hóa Cốt Thảo, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng nhiều, một lần hành động nhảy lên một hai tiểu cảnh giới cũng không phải là không thể!

Tiên giới cá lớn nuốt cá bé còn tàn khốc hơn so với Phàm giới, nếu muốn sống tự do tự tại, nhất định phải có được lực lượng cường đại!

Tuy nhiên, cấp bậc Tiên Thành càng cao, đồ vật bán đấu giá trong Thiên Bảo Các thì càng đầy đủ, Chu Hằng ký thác hy vọng vào Thiên Bảo Các của Bắc Ngọ Thành, nếu nơi này còn không thể tìm được hai loại tài liệu này, hắn sẽ đi Dược sư hiệp hội chứng thực Dược sư ngũ tinh, sau đó đến Tiên Thành cao cấp hơn đi tìm.

Huyết Hà lão tổ, Lam Long nữ hoàng, lần lượt có cường giả đỉnh cao xuất hiện, biểu thị Tiên giới cũng sắp sửa dấy lên sóng lớn, hắn nhất định phải mau chóng tăng tu vi của mình lên.

Vào sáng sớm một ngày, bọn họ ly khai khu chợ ở tạm một ngày, bởi vì chúng nữ đều lười đi đường, mà ở trong đó cũng có xe ngựa thích hợp cho người đi đường, Chu Hằng liền mướn một chiếc xe ngựa sang trọng thay đi bộ.

Kéo xe là bốn đầu Kim Nhãn Ngưu, có thực lực Nguyệt Minh Đế, lại hoàn toàn bị nô dịch, ngoan ngoãn kéo xe.

Chu Hằng chú ý tới, trên cổ của những Kim Nhãn Ngưu này đều đeo một cái vòng cổ đen thùi lùi.

– Đây là Nô Thú Hoàn, sau khi đeo, yêu thú sẽ ngoan ngoãn nghe lời!

Hồ Mị giải thích, nàng xuất thân từ gia tộc Thăng Hoa Cảnh, tự nhiên sẽ không xa lạ đối với mấy cái này.

Mọi người đều cười hắc hắc, đem ánh mắt nhìn về phía con lừa đen.

– Các ngươi nhìn bổn tọa như vậy để làm chi, không cẩn thận bổn tọa sẽ cho mặt các ngươi nở hoa a!

Con lừa đen bị ánh mắt mọi người nhìn chòng chọc tới sợ hãi trong lòng.

Ô!

Đang nói giỡn, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại.

Chu Hằng mở cửa xe ra, mái hiên của xe này có trận pháp bảo hộ, ngăn cách tạp âm phía ngoài, nhưng cũng khiến người ở bên trong rất khó biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Ánh mắt của hắn đảo qua, nói:

– Chuyện gì vậy?

Lái xe ngựa chính là hai trung niên hán tử, thay phiên lái xe, bởi vì linh lực có thể thông qua điều tức để khôi phục, nhưng mệt nhọc thân thể cũng chỉ có thể thông qua giấc ngủ để tiêu trừ. Lúc này hai phu xe đều là đứng lên, chỉ về phía xa.

Nơi đó cũng có một chiếc xe ngựa loại hình lớn, nhưng đang phát sinh một trận chém giết, một đám Hắc y nhân triển khai vây công, bên phía chiếc xe ngựa thì lại phòng thủ, rõ ràng xảy ra tình thế bất lợi.

Cướp?

– Gia, chúng ta đi vòng qua đi!

Một gã mã xa phu nói, hắn chỉ là một Nguyệt Minh Hoàng nho nhỏ, nào dám gây phiền toái lung tung? Không giống Chu Hằng chỉ là khách qua đường vội vàng, hắn luôn luôn chạy tới chạy lui ở con đường này, hết thảy đều phải thật cẩn thận.

– Không, tiếp tục đi về phía trước!

Chu Hằng lộ ra một tia hàn ý.

Hai mã xa phu hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám bất tuân, trước không nói đây là chỉ thị của khách nhân, mà bởi vì Chu Hằng là Nhật Diệu Vương, bọn họ nào dám không nghe!

Bốn đầu Kim Nhãn Ngưu tung chân ra chạy về phía trước, chúng nó chiến lực không mạnh, nhưng lực lượng lớn, thích hợp nhất để chạy đường dài. Không tới mười phút, chiếc xe ngựa sang trọng này liền lắc lư đi tới địa điểm chém giết.

Song phương giao chiến đều là tạm thời ngừng lại, trong những người này không thiếu Nhật Diệu Hoàng, tự nhiên đã sớm phát hiện chiếc xe ngựa này của Chu Hằng bọn họ, nhưng nguyên tưởng rằng chiếc xe ngựa này sẽ đi đường vòng, hết lần này tới lần khác chạy thẳng tới.

Đây là ý gì?

Bọn họ là giúp bên kia?

Bởi vì trận pháp ở thùng xe có một chút hiệu quả ngăn cách thần thức, mà nhân mã hai bên lại phải cảnh giác đối phương, đều là không thừa lực đi dò xét trong buồng xe, nên ai cũng không dám dễ dàng vọng động, trêu chọc địch nhân.

– Các hạ nếu là đi ngang qua, vậy thì mời rời đi, không cần gây phiền toái cho mình!

Một gã Hắc y nhân lên tiếng nói, hắn là một gã Nhật Diệu Hoàng 7 luân, cũng là người có cảnh giới cao nhất giữa sân.

Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, con ngươi nhẹ nhàng sít chặt, bởi vì hắn cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc.

Thân thể Huyền Âm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK