Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hằng không khỏi ánh mắt sáng ngời. Đầu tiên là thất vọng một hồi, hiện tại không ngờ gặp được một gốc thánh dược. Đây là băng hỏa lưỡng trọng thiên sao?

Hắn lập tức thò tay hái, nhưng khi tay thò tới trước gốc thánh dược này rồi lại gặp phải một tầng vách chắn vô hình, không thể tiến thêm cho dù chỉ là một tí tẹo.

Nếu không phải là như thế, gốc thánh dược này cũng không có khả năng trường tồn ở đây nhỉ?

Không nói ngàn năm liền có một lần cử hành nước thánh, nửa khối ngọc phù này liền nắm giữ ở trong tay Thánh Tiên Điện, bọn họ tự nhiên có thể đi lên bất cứ lúc nào. Nhưng vì sao bọn họ không xuống tay? Chẳng lẽ để cho Chu Hằng trùng hợp như vậy đụng phải ngày thành thục?

Dĩ nhiên không phải. Gốc thánh dược này bị một luồng lực lượng vô danh bảo vệ, căn bản không cho người chạm vào!

Chu Hằng thử một cái, phát hiện thực vật nơi này bất kể có phải thánh dược hay không hắn đều không chạm đến, đều bị một luồng lực lượng thần bí thủ vệ.

Nhưng hắn làm sao có thể thu lấy nước suối?

Luồng lực lượng này… dường như chỉ bảo vệ sinh mệnh thể.

Chu Hằng nghĩ nghĩ, đem hắc kiếm tế ra, hướng về phía bộ rễ của gốc thánh dược kia xúc tới. Chỉ là đoạn nhận rất nhanh liền gặp phải tường không khí, ngăn cản mũi kiếm chém xuống.

Hắc kiếm tuy rằng vô kiên bất tồi nhưng cũng cần người sử dụng dùng lực lượng cường đại để thúc giục, nếu không nhất định không có khả năng chém phá phong tỏa của Sáng Thế Cảnh, thậm chí trình tự cao hơn.

Chu Hằng tăng lớn lực lượng, thậm chí vận chuyển ra Tinh Vân Kiếm Pháp, nhưng không hề có tác dụng, vách chắn kia vô cùng chắc chắn.

Đáng ghét!

Thánh dược ngay tại trước mắt, làm sao có thể không lấy?

Chu Hằng nghĩ nghĩ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, một luồng kiếm ý khủng bố từ trong cơ thể hắn trào ra, giống như sóng cuốn ra bốn phương tám hướng.

Lăng Thiên Cửu Thức!

Hắn muốn phát động một đòn mạnh nhất!

Tuy nhiên hắn nhất định phải khống chế vị trí kiếm khí chém xuống. Tuyệt đối không thể đem thánh quả cùng đánh nát, nếu không hắn thật sự phải khóc! Tuy rằng hắn cũng không có nắm chắc mười phần, nhưng thử một chút ít nhất còn có cơ hội.

Kiếm ý cuồng bạo lưu chuyển, nhưng thần trí của Chu Hằng lại vô cùng bình tĩnh. Hắc kiếm rung lên, bóng kiếm chồng chất, hắn vung kiếm chém mạnh!

Lăng Thiên Cửu Thức uy lực động trời, nhưng thánh dược lại non nớt cỡ nòa, dù bị người thường chém lên một kiếm đều sẽ gãy. Trời cao ban cho thánh dược tuổi thọ vô cùng, nhưng cái giá phải trả cũng là sự yếu ớt của bản thân chúng nó.

Chu Hằng phải đem lực lượng khống chế chuẩn xác đến mức độ tinh tế, chỉ hạ xuống một điểm, đó chính là gốc của thánh dược.

Đối với hắn mà nói, đây là một khiêu chiến!

Bởi vì phải đem tất cả lực lượng của hắn bộc phát ra trong nháy mắt, rồi lại vô cùng tinh tế khống chế ở một điểm.

Hắn tâm tính quả quyết, nếu đã quyết định muốn làm là sẽ không lo được lo mất.

Chém xuống!

Ông!

Kiếm khí màu đen xẹt qua, hết thảy trong nháy mắt trở về yên tĩnh.

Không giống dĩ vãng, Lăng Thiên Cửu Thức tất nhiên gió mây biến hóa, bình thản một lần này giống như là đứa nhỏ múa kiếm gỗ, không khơi dậy một chút gợn sóng.

Khóe miệng Chu Hằng lại lộ ra một nụ cười.

Xoạt gió nhẹ thổi qua, gốc thánh dược kia đứt từ gốc, nhẹ nhàng ngã xuống!

Chu Hằng thở ra một hơi, hắn hiện tại linh lực hoàn toàn không còn, nếu không phải thể chất vô cùng mạnh mẽ thì hiện tại ngay cả đứng đều không vững, chỉ cảm thấy hai chân đều đang run cầm cập. Hắn khom người nhặt gốc thánh dược kia, lần này… không còn trở ngại nữa!

Đắc thủ!

Chu Hằng rất muốn lập tức đem thánh dược luyện hóa, nhưng đây hiển nhiên không phải là địa phương tốt. Hơn nữa nếu hắn còn muốn dừng lại ở Thánh Tiên Điện thêm một đoạn thời gian, tự nhiên phải làm xong chuyện đã đáp ứng người khác.

Hắn cất kỹ thánh dược, lấy ra thánh bình, đi xuống phía chân núi.

Càng xuống dưới, hào quang ngọc phù tỏa ra lại càng mãnh liệt, mà áp lực hắn chịu đựng tự nhiên cũng càng nhẹ. Tuy nhiên hắn linh lực hao hết, bất kể có áp lực hay không đều đi không nhanh. Vừa đi hắn vừa lấy tiên thạch ra hấp thu để khôi phục linh lực.

Nửa ngày sau, hắn về tới dưới chân núi, nhưng linh lực lại chỉ khôi phục một phần mà thôi.

Tuy nhiên không quan hệ, ở trong Thánh Tiên Điện hắn không cần lo lắng sẽ có người bất lợi đối với hắn, trừ phi có người muốn làm kẻ địch chung của Tiên vực, chọc vào nhiều người nổi giận. Nếu không không có người nào cuồng ngạo đến dám động võ trong Thánh Tiên Điện trừ Võ Đấu Trường.

Khi thân hình Chu Hằng một lần nữa Chu Hằng trong tầm mắt của mọi người, đám người chờ dưới chân núi lập tức nổ ra tiếng hoan hô long trời lở đất.

Loại sùng bái cuồng nhiệt này, Chu Hằng rất không thể lý giải.

Lòng không yên tham dự thịnh hội, Chu Hằng lại đang đếm thời gian trôi đi, hắn không kịp chờ đợi muốn đi luyện hóa gốc thánh dược kia.

Đột phá Thăng Hoa Đế ngay trước mắt!

Thật không dễ dàng chờ đến tiệc tối chấm dứt, Chu Hằng vội vàng chạy trở về phòng, bóng người nhoáng lên đã tiến vào trong Tiên Cư. Hắn không kịp chờ đợi thêm được nữa.

– Lò à, ngươi có thể đem viên linh quả này luyện đan sao? Chu Hằng hỏi Hỏa Thần Lô trước. Bình thường mà nói, linh dược nếu trực tiếp ăn hiệu quả tương đối kém, không bằng được sau khi luyện đan càng dễ dàng hấp thu, hơn nữa cũng có thể đạt được hiệu quả tốt nhất dưới tác dụng của thuốc phụ.

– Tiểu tử thối, không phải nói cho ngươi không nên nói chuyện với bổn tọa sao?

Hỏa Thần Lô đầu tiên là giả chết, nhưng không chịu nổi Chu Hằng hỏi liên tục, đành phải bất đắc dĩ trả lời: – Bên trong linh quả này có một tia lực lượng bổn tọa không thể luyện hóa, cưỡng chế luyện đan bổn tọa khẳng định sẽ bị nổ chết! Tiểu tử thối, bổn tọa khuyên ngươi cũng không nên ăn, thứ này chỉ có đại ma nữ mới thu phục được!

Đại ma nữ chính là Hoặc Thiên, một viên linh quả cỏn con này cũng cần Hoặc Thiên ra mặt?

Chu Hằng không tin tà, nếu Hỏa Thần Lô không thể luyện đan thì thôi, như vậy lực lượng trong đó hẳn là thuộc về lực lượng pháp tắc của Thánh sơn. Đây cũng không phải là Hỏa Thần Lô có thể đối phó.

Hắn cũng không lập tức dùng thánh dược mà là hấp thu tiên thạch, khôi phục linh lực trước. Nếu không, dược lực của thánh quả sẽ có một bộ phận lãng phí ở mặt này, thiệt đến không thể thiệt hơn.

Linh lực trong cơ thể càng thâm hậu, thời gian cần để khôi phục từ không đến đầy tự nhiên cũng càng dài. Sau tròn bốn ngày, Chu Hằng mới rốt cuộc khôi phục lại linh lực đã tiêu hao sạch.

Hắn lấy thánh dược ra, thần thức đảo qua liền biết, trong thân lá của thánh dược cũng không ẩn chứa linh khí, nhưng trong quả lại ẩn chứa linh khí vô cùng khủng bố, dường như nén ép tinh hoa của một thế giới.

Vì tránh cho lãng phí một giọt một điểm dược lực, Chu Hằng đem viên linh quả này nuốt trọn, ngay cả nhai cũng không cần, trực tiếp tiến vào trong cơ thể sau đó mới phân giải.

Ầm!

Trong nháy mắt vỏ quả bị ép vỡ, linh khí khổng lồ lập tức trào ra, mà càng có một sợi tơ màu đỏ như máu giống như linh xà trườn bò, tỏa ra từng luồng dao động tối cao tối thượng.

Cái này thoạt nhìn có điểm giống Huyết Hà Thiên Kinh lúc trước.

Chu Hằng lập tức nói với Hỗn Độn Thiên Kinh: – Tiểu Huyết Tử, ngươi đi trấn áp nó!

Ngũ Hành Thiên Kinh sau khi dung hợp là với khí linh của Huyết Hà Thiên Kinh làm chủ đạo, bởi vậy Chu Hằng vẫn dùng tên lúc trước để gọi nó. Điều này cũng không có gì, khí linh rất thực tế, nó không dám phản kháng Hoặc Thiên lại cảm thấy Chu Hằng rất có tiền đồ, đi theo chủ nhân như vậy nó cũng không thiệt thòi.

Nhưng muốn cho nó đi trấn áp sợi tơ đỏ như máu kia?

Nó vội vàng lắc đầu như trống bỏi: – Pháp tắc ẩn chứa trong đó cao cấp hơn ta, ta đi trấn áp nó chỉ có nước bị nó đảo ngược chấn vỡ thần hồn!

Cái gọi khí linh chỉ là cụ thể hóa của linh thức thiên địa, bám vào bảo khí mà sinh, cho dù tiêu vong cũng có thể tái sinh. Nhưng khí linh cũng đồng dạng là độc nhất vô nhị, điều này nghĩa là hoàn toàn tử vong.

Nó đương nhiên không dám lên.

Thánh dược này đã nuốt vào, chẳng lẽ còn muốn nhổ ra?

Chu Hằng đương nhiên không làm, đạo pháp tắc bậc cao này lại tính là gì, hắc kiếm xuất động!

Kiếm này vô kiên bất tồi, đối với pháp tắc càng có lực phá hoại mạnh mẽ! Nếu là thánh dược này dược lực cuồng bạo Chu Hằng nói không chừng chỉ có thể dựa vào thể chất cứng rắn chống đỡ. Nhưng một đoạn pháp tắc thiên địa mà thôi, lại không phải là cường giả vô thượng nào đó vận chuyển ra, hắn không hề sợ hãi.

Hắc kiếm khẽ run lên, một luồng kiếm khí lập tức đánh về phía sợi tơ màu máu kia.

Ông!

Sợi tơ màu máu cũng tương đương mạnh mẽ, không chút yếu thế đánh trả hắc kiếm.

Ông! Ông! Ông!

Từng luồng lực lượng không hiểu lưu chuyển, sợi tơ màu máu giống như là Hoàng đế cao cao tại thượng, bản thân mặc dù không có vũ lực lớn gì nhưng trong thiên hạ không đâu không phải đất của vua, ra lệnh một tiếng thiên hạ đều phải nghe theo.

Đây là một luồng đại thế, nói mặt trời là tròn như vậy người trong thiên hạ phải tin tưởng mặt trời là tròn!

Đây chính là pháp tắc.

Hắc kiếm lại là người phá hoại hoàn toàn, nơi kiếm khí đi qua hết thảy pháp tắc đều ảm đạm chôn vùi!

Mặc cho ngươi cửu ngũ chí tôn lại như thế nào, ta dựa vào ba xích thanh phong, một kiếm đâm ngươi lạnh thấu tim!

Sợi tơ màu máu trong nháy mắt liền bị trấn áp, vỡ nát dưới sự đả kích hủy diệt của kiếm khí, hóa thành vô số hạt ánh sao hòa vào mỗi một góc trong cơ thể Chu Hằng.

Thân thể Chu Hằng chấn động, saukhi chém diệt tai họa ngầm trong cơ thể, linh lực tích lũy của hắn lập tức xuất hiện tăng lên thật lớn.

Đến lúc này, Chu Hằng ngược lại là không mừng không lo. Hắn nghiền ngẫm một đạo pháp tắc hóa tán kia, một bên hấp thu linh khí khổng lồ đề cao linh lực tích lũy của bản thân.

Đáng tiếc, đạo pháp tắc kia quá cao taham, thậm chí có thể đặt song song với khối tàn phù khắc vào đầu hắn lúc trước, căn bản không phải Chu Hằng hiện tại có thể nghiền ngẫm.

Hắn thở dài, cái này giống như là một người thường muốn tu luyện tiên thuật, lại làm sao có thể ngộ thông suốt chứ?

Ý niệm xoay chuyển, hắn bắt đầu đem tinh thần tập trung toàn bộ vào tích lũy linh lực.

16 pháp tướng, 17 pháp tướng, 18 pháp tướng!

Thánh dược dù sao cũng là thánh dược, điên cuồng đề cao tu vi của hắn. Thần ý của hắn lưu chuyển, tâm tính của hắn tu dưỡng cũng theo kịp cảnh giới, nếu không khi điều khiển lực lượng giống như là đứa trẻ múa kiếm, rất dễ dàng bị thương ngược lại chính mình.

19 tướng, 20 tướng, 21 tướng!

Hắn đạt tới cực hạn của Thăng Hoa Hoàng!

Chu Hằng tâm linh ẩn núp, cả người đều bình tĩnh không gợn sóng. Nhưng dưới bình tĩnh như vậy lại đang thai nghén một trận bão lớn, một khi nhấc lên sẽ nghiêng trời lệch đất, mang đến biến hóa như thoát thai hoán cốt.

Hắn tiến vào trạng thái nhập định, mặc thời gian trôi qua hắn không hề phát giác.

Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày!

Trong lúc này Hồng Long nữ hoàng từng tới tìm hắn, chủ yếu là ở trong Tiên Cư quá buồn, muốn ra ngoài đi dạo, nhưng nàng căn bản không tới gần được Chu Hằng, tới vài lần đều thất vọng mà về.

20 ngày, 30 ngày, 50 ngày!

Suốt hai tháng sau, Chu Hằng khẽ động, mắt chợt mở ra, một luồng uy áp không thể hình dung mở ra, hơi thở của hắn trực tiếp nhảy vọt một tầng thứ.

Thăng Hoa Đế!

Ông! Ông! Ông!

Hậu tích mà bạc phát, từng đạo pháp tướng liên tục xuất hiện, trong nháy mắt đạt tới 15 tướng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK