Mục lục
Kiếm Pháp Vương Giả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân áo xanh tên là Dư Hoành, là người đệ tử thứ ba của Đế Khuyết, có được thực lực cấp bậc 9 động, tuy nhiên vừa mới đạt tới 9 động viên mãn, còn không có lựa chọn đại đạo thiên địa nào để đột phá con đường Hỗn Độn Cảnh.

Không được qua loa!

Một khi lựa chọn, nếu vứt bỏ đổi lại trên đường, vậy thân thể 9 động viên mãn vô cùng có khả năng sẽ không chịu nổi lực lượng pháp tắc xông phá, cuối cùng người vong đạo tiêu!

Đây cũng không phải là vấn đề chuyển thế liền có thể giải quyết, nhẹ thì lưu lại đả thương ở đạo, trọn đời đi theo, nặng thì trực tiếp thần hồn tiêu tán, vậy thực sự chết hết.

Xem như là tồn tại 9 động Đại viên mãn, Dư Hoành có thể khẳng định, bảy chữ này tất nhiên là một tồn tại cường đại hơn so với hắn lưu lại, Nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu, hắn hoàn toàn không có nắm chắc.

Dường như chỉ có bộ dạng 8 90 bước, hẳn vẫn chỉ là Chuẩn Hỗn Độn Cảnh, nhưng cảm giác áp bách cho hắn lại là tới 2 300 bước!

Đây cũng là chuyện hoàn toàn không thể nào, nào có kết luận mâu thuẫn như vậy? Nhưng sự thật chính là như thế!

Dư Hoành nhìn chằm chằm tấm bia đá, qua một hồi lâu mới nói.

– Sư phụ ngươi là ai?

Lộ Đồng ngẩng cao đầu, nói:

– Sư phụ ta là Chu Hằng!

Chu Hằng? Là Chu Hằng kia?

Dư Hoành không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, sư đệ của Hoặc Thiên, không, sư đệ bị khai trừ khỏi tông của Hoặc Thiên! Tên này tại sao lại ở hoang vắng hẻo lánh hoang vắng này, từ góc độ tu luyện mà nói, cường giả cấp Hắc Động nào nguyện ý tới nơi này?

Hoặc Thiên Thánh nhân rất trâu bò, nhưng hiện tại . . . Bổ Thiên Giáo chính là có được ba vị Thánh nhân, chính là Hoặc Thiên đến thì đã sao, vẫn phải xám mặt đi về!

Chính mình nhất định là bị ảo giác!

Chu Hằng làm sao có thể mạnh như vậy, vài thập niên trước cũng chỉ là 6 động, mới chút thời gian như vậy hắn làm sao có thể đột phá đến Hỗn Độn Cảnh? Nhiều nhất là đi ra 5 60 bước! Như vậy tuy rằng đã rất không thể, nhưng lão tổ Họa Đấu tộc chính là Hỗn Độn Cảnh 300 bước, muốn trấn áp một Chuẩn Hỗn Độn Cảnh hoàn toàn là dư dả!

Nghĩ đến đây, hung mang của hắn khôi phục, ngang nhiên ra tay chụp tới Lộ Đồng.

Lộ Đồng gắt gao cắn môi, hắn mới chỉ là Tinh Thần Hoàng, đừng nói 9 động, tùy tiện một Thiên Hà Cảnh đi lên là có thể trấn áp hắn! Mà hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào trên mộ bia Chu Hằng lập ra, trong lòng của hắn Chu Hằng chính là không gì làm không được, thậm chí Chu Hằng nói hắn có thể địch nổi Thánh nhân, Lộ Đồng cũng sẽ tin tưởng không chút do dự.

Một chưởng hạ xuống!

ads

Ông!

Mộ Bi phóng xuất ra hào quang nhiều màu, lực lượng pháp tắc lưu chuyển, cuối cùng bộc phát ra uy lực kinh khủng!

Phốc một tiếng, bàn tay to mà Dư Hoành đánh ra lập tức bị đánh tan. Mà hữu chưởng của hắn cũng hoàn toàn hóa thành mưa máu, từng đạo ánh sáng pháp tắc vận chuyển ở chỗ cổ tay bị đứt của hắn, để máu chảy như trút, căn bản không dừng được!

Dư Hoành đại kinh, làm sao có thể? Làm sao có thể?

Hắn dầu gì cũng là 9 động Đại viên mãn a, làm sao có thể ngay cả một khối Mộ Bi người khác lưu lại cũng đánh không vỡ. Ngược lại bị chấn bể một bàn tay của chính mình? Thậm chí, hắn rõ ràng phát hiện, không ngờ hắn không thể ngăn cản miệng vết thương khép lại!

Lực lượng pháp tắc tràn đầy sát khí cuồng bạo!

Đó là bởi vì lúc ấy Chu Hằng đứng ở bia mộ tràn đầy sát khí, tâm tình tức giận thông qua việc viết văn tự truyền xuống dưới, dung hợp vào pháp tắc pháp tắc, để bảy chữ này một khi bị phát động, sẽ cuồng bạo như hắc kiếm!

Dư Hoành quyết định thật nhanh. Cắt đứt trọn cả cánh tay phải xuống, nếu không, hắn tin tưởng mình sẽ để máu tươi chảy hết! Hắn là 9 động, đổ máu khẳng định không chết nhưng máu tươi của cường giả cũng vô cùng trân quý a, có thể so với Thánh dược, đương nhiên là Thánh dược nhân loại không thể tiêu hóa, một thân máu tươi chảy hết, tu vi của hắn tất nhiên sẽ thụt lùi. Thậm chí ảnh hưởng tới lĩnh ngộ ở pháp tắc của hắn!

Tráng sĩ chặt tay, không phải là không yêu quý tay của mình, mà là quý trọng tánh mạng của mình hơn!

Lộ Đồng nhìn tới trợn mắt hốc mồm, đối phương hò hét lợi hại như vậy, lại bị một khối Mộ Bi sư phụ lập ra rất nhiều năm trước làm vỡ nát bàn tay, bị bắt buộc chặt tay để tự bảo vệ mình! Sau đó, trong lòng hắn dâng lên tự hào mãnh liệt. Đây là sư phụ của hắn!

Có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không đạt được độ cao như vậy, nhưng hắn nguyện ý dùng tánh mạng để chờ đợi vinh quang như vậy!

Dư Hoành hai mắt đều đỏ, hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm Lộ Đồng, nhưng không có lại ra tay.

Hắn cũng không muốn vứt bỏ một cái cánh tay khác!

Đúng lúc này, một đạo truyền âm chợt tới, hắn lộ ra vẻ lắng nghe sau khi hung hăng liếc mắt nhìn Lộ Đồng một cái, quay đầu bước đi, đúng là phương hướng Nộ Giang Tông, hắn vừa mới nhận được tin tức, lão tổ Họa Đấu tộc đã khởi hành, chỉ cần mười mấy phút sẽ tới.

Chỉ cần vị cường giả Hỗn Độn Cảnh này vừa đến, đó chính là tử kỳ của Chu Hằng!

Về phần tiểu tử này . . . để hắn sống thêm một chút nữa!

Lộ Đồng nhìn Dư Hoành biến mất, hắn đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó thì lộ ra vẻ sốt ruột.

Hắn thủy chung không tin Chu Hằng đã chết, mà là đang bế quan, bởi vậy hắn sao có thể để ba người này quấy nhiễu sư phụ khổ tu? Cho dù là lui 1 vạn bước mà nói, cho dù Chu Hằng thực sự đã chết, hắn làm sao có thể để cho người khác động vào di thể của sư phụ?

Hắn cũng liền chạy ngược về, dù sao trên người hắn có phù văn mà Chu Hằng ban cho hắn, còn có thể dùng nhiều lần!

Tốc độ của hắn đương nhiên không thể so sánh với cường giả 9 động, nhưng Nộ Giang Tông nơi này chỉ có hơn vạn dặm, đối với Tinh Thần Hoàng mà nói cũng chỉ là chuyện trong mười mấy phút. Khi hắn đi tới, oanh, một cỗ ý chí vô cùng mạnh mẽ cũng đồng thời buông xuống!

Phốc!

Mọi người ở dưới sơn môn đều dữ dội phun ra máu tươi, từng người hai chân như nhũn ra quỳ xuống, giống như con thỏ gặp Mãnh Hổ, chỉ có thể run lẩy bẩy.

Chỉ có toàn thân Lộ Đồng có hào quang năm màu chớp động, chặn cổ ý chí này.

Hưu, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, đây là một nam nhân vô cùng anh tuấn, dáng người thon dài, làn da lộ vẻ vàng óng ánh, như thần nhân trên trời hạ xuống, sau đầu lại có một vầng sáng, tản ra ánh sáng vàng thần thánh!

– Tham kiến Họa Đấu lão tổ!

Dư Hoành ba người xoay mình thi lễ, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Đối phương chính là cường giả Hỗn Độn Cảnh đi ra hơn 300 bước, cho dù bọn họ là đồ đệ của Thánh nhân thì như thế nào, nên tuân thủ quy củ thì đương nhiên phải tuân thủ. Trừ phi Bổ Thiên Giáo với Họa Đấu tộc trở mặt, như vậy bọn họ tự nhiên không cần tất cung tất kính đối với địch nhân.

Họa Đấu lão tổ phất tay áo, ánh sáng vàng sau đầu rung động, hắn nhìn Dư Hoành, mở miệng nói:

– Ngươi tại sao lại bị thương nặng như vậy?

Đường đường là 9 động Đại viên mãn cư nhiên bị chém một cánh tay!

Dư Hoành đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn sao có thể nói ra mình truy kích một Tinh Thần Hoàng nho nhỏ, kết quả trúng kế bị dẫn tới một cái mộ địa, cuối cùng bị một khối Mộ Bi chấn bể bàn tay, không thể không chặt tay tự bảo vệ mình!

Chuyện này mắc cỡ chết người a!

Hắn vội vàng nói:

– Xin Họa Đấu lão tổ làm chủ, thay vãn bối hướng Chu Hằng đòi lại công đạo!

Chu Hằng?

Họa Đấu lão tổ cùng hai người môn đồ khác của Đế Khuyết đều là hơi lộ ra vẻ khiếp sợ, Chu Hằng kia?

Không phải Chu Hằng cường đại, mà là lúc trước Hoặc Thiên vì Chu Hằng đã tát vào mặt của Thạch Dương trước mặt mọi người, loại chuyện này ai có thể quên? Động vào Chu Hằng, thì tương đương với chọc giận Hoặc Thiên, đây chính là đệ nhất Thánh thiên hạ a, ai nghe xong mà không nhướng mày?

– Lão tổ, Bổ Thiên Giáo chúng ta chính là có ba vị Thánh nhân!

Dư Hoành thấy Họa Đấu lão tổ lộ ra vẻ chần chờ, vội vàng bỏ thêm một câu.

Đây là vừa cổ động, vừa uy hiếp!

Bổ Thiên Giáo có ba vị Thánh nhân, đủ để chống cự lại, thậm chí áp chế Hoặc Thiên, mà ba vị Thánh nhân là một, một Hỗn Độn Cảnh như ngươi chọc nổi sao?

Họa Đấu lão tổ nhướng mày, hắn tự nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Dư Hoành, cũng là như thế nên hắn có vẻ có chút bất mãn, lại dám uy hiếp hắn? Chính là 9 động mà thôi, dám làm càn ở trước mặt hắn, thật sự là cáo mượn oai hùm

Nhưng Bổ Thiên Giáo quá mạnh mẽ, uy lực khi ba vị Thánh nhân liên thủ đã vượt qua Hoặc Thiên, hắn căn bản không có lựa chọn khác

– Chu Hằng, đi ra gặp bản tôn!

Họa Đấu lão tổ cất giọng nói, thanh âm oanh chấn, như cửu thiên nộ lôi.

Hắn quả thật có chút sinh khí.

Phốc! Phốc! Phốc!

Dưới khí tức chấn kích của hắn, phụ cận không ngừng có người bị chấn thành mưa máu.

Dư Hoành ba người không thèm để ý chút nào, ở trong mắt cường giả kẻ yếu cũng chỉ là con kiến mà thôi, mà Họa Đấu lão tổ thì càng không để ý, hắn là thần thú, căn bản không phải người!

– Không ra?

Họa Đấu lão tổ vốn là có chút tức giận, thấy Chu Hằng lại dám không để ý chính mình, không khỏi càng thêm tức giận, những môn hạ của Thánh nhân này thật đúng là tính tình lơn, mỗi một người đều chỉ biết cậy thế mà thôi!

Hắn ghét nhất người như vậy!

– Không ra, bản tôn liền hủy ngọn núi này!

Lão tổ lão tổ giương tay một cái, một cái bàn tay màu vàng to lớn liền từ trên trời giáng xuống, đủ để bao bọc trọn ngọn núi.

Tạp! Tạp! Tạp!

Bàn tay từ trời rơi xuống, còn không có rơi xuống trên ngọn núi, nhưng toàn bộ bụng núi đã hiện ra từng vết nứt, đỉnh núi lan tràn đến dưới chân núi, chỉ sợ không cần chờ bàn tay kia đánh xuống thì đã vỡ nát.

Phốc phốc phốc, bên kia, còn không ngừng có người bị khí tức của Họa Đấu lão tổ chấn thành mưa máu!

Núi lở, đất rung, máu chảy thành sông, như tận thế!

– Thượng sư, xin hiển linh, cứu vớt thiên hạ thương sinh!

Trên đỉnh núi, mọi người của Nộ Giang Tông đều quỳ chung quanh Chu Hằng, đối thủ quá cường đại, cường đại đến mức làm cho bọn họ ngay cả ý niệm phản kháng cũng không dậy nổi, chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên thân Chu Hằng.

Ầm ầm, không ngừng có công trình kiến trúc vỡ nát, sập, một mảnh tro bụi tràn ngập, tuyệt vọng bao phủ ở tim của mỗi người.

– Thượng sư!

– Thượng sư mau cứu chúng ta!

– Cầu thượng sư khai ân, cầu thượng sư hiển linh!

Mọi người lạy càng thêm thành kính, bọn họ còn có một chút hy vọng, chính là tất cả kiến trúc, cây cối đều sụp đổ, nhưng cây hòe lớn sau lưng Chu Hằng lại hoàn hảo không tổn hao gì!

Trên bầu trời, bàn tay chậm rãi hạ xuống, ánh sáng vàng nhìn như thần thánh lại chỉ mang đến hủy diệt!

Một nhánh cây của lão hòe thụ đột nhiên tách ra, chú ý tới không ai chú ý tới, đột nhiên đổi thành vô tận sinh cơ, một mảnh xanh biếc dạt dào. Đây là lão hòe thụ lần thứ hai cây khô gặp mùa xuân, mà sinh cơ bộc phát ra càng thêm tràn đầy.

Lần này rốt cục để mọi người thấy rõ, bọn họ không khỏi mừng rỡ, nhao nhao rạp xuống đất, trong miệng thì thào “Thượng sư”, chính là hiện tại bỏ mình cũng không tiếc.

Bàn tay to màu vàng đánh xuống.

Ngô Tú Mị gắt gao nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng thì nghĩ tới một gương mặt già nua.

Ông!

Một đạo hào quang năm màu chớp động, Chu Hằng giơ tay phải lên, cầm lấy bàn tay to màu vàng đang hạ xuống.

– Ha ha ha! Tiểu tử của Thái Hư Tông, ngươi vẫn là xuất thủ, bản tôn còn tưởng rằng ngươi muốn làm Ô Quy rụt đầu!

Họa Đấu lão tổ cười to nói.

– Một khi đã như vậy, cũng không cần ẩn giấu nữa, đi ra chịu chết đi!

– Lão thú, ngươi muốn bị ta ăn luôn sao?

Chu Hằng đứng lên, đầu đầy tóc bạc tung bay, lại là hiển lộ ra hết vẻ hào hùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK