Lúc này Diệp Hân Vũ mới yên lòng, sau khi Trần Vũ an ủi cô, anh bước ra cửa.
"Anh Trần, tôi kiến nghị, với tình huống của vợ anh thì nên đến bệnh viện để quan sát." Sau khi ra ngoài, bác sĩ Triệu tháo khẩu trang xuống và nói: "Thêm nữa, vừa rồi anh đã dùng châm tam tài sao? Làm thế nào để ổn định thai nhi trong tình huống như thế này?"
"Là châm tam tài, vừa rồi tình huống của vợ tôi rất nguy kịch cho nên cần ích khí thăng dương, cố thận an thai.' Trần Vũ bình tĩnh nói.
"Thì ra là vậy." Bác sĩ Triệu trầm tư gật đầu, sau đó cô ấy nói: "Anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc không? Tôi có một số vấn đề muốn nhờ anh chỉ bảo."
"Được." Trần Vũ gật đầu.
"Tôi tên Triệu An Nhiên." Bác sĩ Triệu thêm tài khoản WeChat của Trần Vũ và mỉm cười ngọt ngào, sau khi tháo khẩu trang ra trông cô ấy rất xinh đẹp.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, sắc mặt Trân Vũ sa sầm hẳn.
Tình trạng của Diệp Hân Vũ vẫn luôn ổn định, với trình độ y học hiện tại của anh, nếu cô có dấu hiệu sinh non, anh chắc chắn đã nhận ra từ sớm.
Hơn nữa khi anh ra ngoài vào buổi chiều, Diệp Hân Vũ vẫn không có việc gì, tại sao chỉ trong chớp mắt lại ra máu?
"Sao cô lại ở đây? Tôi nhớ là mình chưa nói với cô tôi đã chuyển nhà." Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiến.
"Em… mẹ em nói chị em đã chuyển đến một biệt thự cao cấp, bảo em tới xem thử." Vẻ mặt Diệp Thiến lo lắng hỏi: "Chị em, chị ấy không sao chứ?"
"Không sao đâu, hiện giờ mẹ cô đang ở đâu?" Trần Vũ nhìn biểu hiện của Diệp Thiến, liền biết cô ta không cũng rõ nguyên nhân.
"Mẹ em hầm canh gà, chị em uống xong thì bà ấy đi ra ngoài, nói là về nhà lấy chút đồ để lại đây ở vài hôm." Diệp Thiến nói: "Anh rể nếu không có việc gì thì em đi trước, anh chăm sóc tốt cho chị gái em nha”
Sau khi Trần Vũ giúp đỡ cô ta trong câu lạc bộ lần trước, thái độ của cô ta đối với anh đã trở nên tốt hơn rất nhiều, nói xong cô ta rời đi.
“Canh gà?” Sắc mặt Trần Vũ hơi thay đổi, quay người đi vào phòng bếp, chỉ thấy trong nồi còn có nửa nồi canh gà.
Anh cầm muỗng lên múc một chút, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt chợt tức giận.
Chóp mũi có một mùi thơm thoang thoảng, là mùi của quế chi, hơn nữa trong mùi thơm có vị chát là mùi của cây trúc đào.
Quế chỉ có tác dụng xua hàn, thông mạch, vốn không độc, nhưng trộn lẫn cả hai có thể gây sảy thai.
Điều quan trọng hơn là cây trúc đào có tác dụng phụ cực mạnh, có thể khiến người ta gặp phải tình trạng hoa mắt hôn mê, Vương Tuyết Cần đang muốn hại chết con gái bà ta sao?
"Hân Vũ, con ngủ rồi à? Mẹ có nấu canh gà, con ăn thêm một chút đi." Ngay lúc này, giọng nói của Vương Tuyết Cần từ phòng khách truyền đến, bà ta kéo hành lý đi tới, có vẻ như muốn ở lại thêm vài ngày nữa.
Vương Tuyết Cần vứt hành lý của mình qua một bên, đang định chạy vào phòng bếp, đột nhiên bà ta cảm thấy ớn lạnh.
Bà ta bất giác run lên, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Vũ đứng ở trước mặt mình, không hề che giấu sát ý tàn khốc trong mắt.
"Trần Vũ, cậu… Vương Tuyết Cần có tật giật mình, bà ta lắp bắp nói: "Cậu muốn làm gì?"
“Bà là người nấu canh gà à?” Trần Vũ hỏi.
"Đúng vậy, thân thể Hân Vũ yếu đuối, tôi nấu chút canh gà cho con bé thì có sao đâu?" Vương Tuyết Cần lấy lại bình tĩnh.
"Trong canh gà có cái gì?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Vương Tuyết Cần.
"Trong canh gà có đồ bổ, ý của cậu là sao Trần Vũ?" Vương Tuyết Cần hung hăng nói.
"Haha, đồ bổ?" Trần Vũ lạnh lùng nói: "Quế chi, cây trúc đào mà bà dám nói đây là đồ bổ sao? Những thứ này có thể gây co bóp tử cung, ngoài ra còn gây ngộ độc, vì tìm chồng mới cho con gái mà bà dám đầu độc đứa trẻ trong bụng cô ấy”
"Hôm nay cô ấy có nguy cơ sảy thai, nếu tôi quay lại trễ một chút thôi, đứa trẻ này sẽ không thể cứu được.' Trần Vũ tức giận gầm lên.
"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi không hiểu cậu có ý gì. Trên mặt Vương Tuyết Cần lộ ra một tia hoảng sợ, bà ta hét lên: "Trần Vũ, cậu đừng vu khống người khác, sao tôi có thể làm hại con gái mình được?”