"Anh rể, tôi, tôi cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây." Diệp Thiến hơi khó hiểu nhìn Trần Vũ, cô †a thật sự cảm thấy Trần Vũ không bình thường.
"Không có chuyện gì đâu, mau trở về đi." Trần Vũ cười nói.
"Anh rể, tôi kể cho anh nghe một chuyện về chị tôi, anh đừng tức giận." Diệp Thiến do dự một chút.
"Chị cô làm sao vậy?" Trần Vũ kinh ngạc hỏi.
"Chị ấy… trước khi quen biết anh, chị ấy có bạn trai tên là Lưu Văn Viễn, sau này anh ta ra nước ngoài, bây giờ anh ta đã trở về, hình như… anh ta muốn gặp chị gái tôi." Diệp Thiến lắp bắp kể.
"Tôi chưa từng nghe chị cô nhắc đến." Trần Vũ hơi sửng sốt.
ấy chắc chản sẽ không kể với anh rằng chị ấy cưới anh là bởi vì tức giận sau khi bị người đàn ông đó làm tổn thương, nhưng có vẻ người đàn ông đó vẫn nhớ chị của tôi, hơn nữa, tài sản ở nước ngoài của anh ta gần 10 tỷ, lần này anh ta quay lại muốn cắm rễ tại Phong Lăng, anh rể, đây là tình địch của anh." Diệp Thiến nhỏ giọng nói.
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, chị cô đang mang thai mà, được rồi, nếu không có chuyện gì thì quay về đi." Trần Vũ xua tay, sau đó quay người rời đi.
"Này anh…" Diệp Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Vũ đã đi xa, cô ta nhìn Trần Vũ rời đi, trên mặt mang theo ý cười: "Anh ta chắc chắn có bí mật."
Sau khi Trần Vũ rời đi, lời nói của Diệp Thiến không ngừng vang vọng trong đầu anh: "Chị ấy cưới anh vì tức giận sau khi bị người đàn ông đó làm tổn thương."
Trước giờ trong lòng Trần Vũ vẫn luôn có một nghỉ vấn, Diệp Hân Vũ là một cô gái nhà danh giá, tại sao lại yêu một tay cờ bạc như Trần Vũ? Chẳng lẽ thật sự là vì tức giận sao?
Anh và Trần Vũ bây giờ không khác gì nhau, hơn nữa bây giờ đối với Diệp Hân Vũ, anh đã coi cô như vợ của mình, cho nên lời nói của Diệp Thiến khiến anh cảm thấy hơi thấp thỏm.
"Cô ấy là vợ của mày, mày phải tin tưởng cô ấy." Trần Vũ ngẩng đầu lẩm bẩm nói.
"Chồng, hôm nay em phải đi bàn bạc hợp đồng, không cần đưa em đến công ty." Buổi sáng, Diệp Hân Vũ để lại một câu nói rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Trong một quán cà phê khá phong cách, Diệp Hân Vũ đang đợi ai đó, trước mặt cô đặt một tập tài liệu.
“Đã lâu không gặp!” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng đủ để khiến tim bất cứ cô gái nào cũng tan chảy vang lên từ phía sau Diệp Hân Vũ.
Diệp Hân Vũ đột nhiên đứng dậy, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào mắt cô.
Người đàn ông trước mặt đeo kính gọng vàng, mặc một bộ vest may đo sắc sảo, đội mũ chóp cao, trên tay cầm một chiếc ô, hình tượng của anh ta trông rất nho nhã, hơn nữa bộ vest được thiết kế riêng cũng thể hiện rõ thân phận không bình thường của anh ta.
Đúng là hình tượng một quý ông trong lòng vô số phụ nữ, giọng nói của anh ta hết sức lôi cuốn, kiểu phái nam này gần như là người đàn ông trong mơ trong lòng tất cả phụ nữ, đủ để khiến phụ nữ ở bất kỳ giai đoạn nào phải phát cuồng.
"Là anh…" Vẻ mặt Diệp Hân Vũ chấn động, nhìn chằm chằm người đàn ông này, hồi lâu không thể dời mắt.
Một lúc sau hai người ngồi xuống, Diệp Hân khuấy ly cà phê trong tay, cô cảm thấy hơi bối rối, bốn năm trước người đàn ông trước mặt này đột nhiên xông vào thế giới của cô, sau đó đột nhiên biến mất.
Chính là vì anh ta mà cô bị tổn thương tình cảm và chạy đi kết hôn với Trần Vũ vô dụng, nhưng ngay khi cô cảm thấy Trần Vũ là người có thể gửi gắm cả đời, thì anh ta đột nhiên quay lại.
"Anh là người phụ trách của quốc tế Viễn Hàng sao?
Dự án mới nhất mà công ty tôi thực hiện, đầu tư tài chính hơn 100 triệu nhân dân tệ, là công ty của anh?” Một lúc lâu sau, Diệp Hân Vũ phá vỡ sự im lặng.
"Câu nói đầu tiên của em không phải là nên quan †âm lý do vì sao anh lại đột nhiên rời đi sao?" Lưu Văn Viễn cười nói.
“Đã không còn quan trọng nữa." Diệp Hân Vũ dừng một chút, nói: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại.”
"Có lẽ lúc trước anh đã tổn thương em quá sâu, nhưng nhiều năm qua, anh vẫn không thể quên em."
Lưu Văn Viễn đột nhiên vươn tay, đặt lên tay Diệ Hân Vũ: “Anh đột nhiên rời đi là có lý do, lần này trở về anh dự định sẽ chuyển một phần tài sản ở nước ngoài của nhà họ Lưu tới Phong Lăng, chỉ để được gần em hơn.”