Tiểu thư nhà giàu đúng là không biết nỗi khổ kẻ nghèo, đổi xe như đổi món đồ chơi, đời trước tuy anh cũng có chút tài sản, nhưng nào chịu nổi cái thú chơi xe này.
Trần Vũ lái xe tới công ty Diệp Hân Vũ, từ giờ tới lúc tan tâm cũng còn khá lâu nên anh quyết định ngồi chờ để đón cô.
Trần Vũ ngồi nghỉ ở chỗ tiếp khách tại lầu một.
Phòng nghỉ có cà phê và điểm tâm là để cho khách tới bàn công việc ăn, Trân Vũ có chút đói bụng nên anh tự rót cho mình một ly cà phê và ăn chút quà vặt.
“Bảo vệ, đuổi tên kia ra đi.” Tiếp tân nhìn thấy Trần Vũ ở trong phòng dành cho khách thì không khỏi mắt trợn trắng coi thường.
“Tiểu Tĩnh, đó là ai thế?” Hai gã bảo vệ hỏi.
“Là tên chồng vô dụng của Diệp Hân Vũ bên bộ phận kinh doanh, đúng là không biết xấu hổ, chẳng ngày nào chịu làm việc đàng hoàng, chỉ để vợ nuôi, giờ còn chạy tới công ty ăn chùa uống chực nữa” Tiếp tân bày vẻ mặt khinh thường.
“Hoá ra là hắn, tôi có nghe nói về Diệp Hân Vũ bên bộ phận kinh doanh rồi, rất xinh đẹp, hình như còn là tiểu thư khuê các, sao lại vừa mắt loại này nhỉ” Bảo vệ tức khắc hiểu ý: “Cô yên tâm, giờ tôi đuổi hắn đi ngay.”
Trần Vũ mới vừa nhấp một ngụm cà phê thì bảo vệ đã đi tới vỗ bả vai anh: “Anh đang làm gì thế? Đi ra ngoài.”
“Tôi chờ vợ, cô ấy sắp tan làm rồi” Trần Vũ nuốt điểm tâm trong miệng
“Muốn chờ thì ra bên ngoài chờ đi, đây là chỗ nghỉ ngơi của khách hàng. Chỗ này là nơi để tiếp đón khách hàng lớn, anh ở chỗ này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ty chúng tôi.” Bảo vệ cầm gậy chỉ ra ngoài như đang đuổi chó vậy: “Muốn ăn thì ra bên ngoài, công ty chúng tôi không cho ăn chùa.”
“Anh nói ai là ăn chùa?” Trân Vũ vốn dĩ đã định buông đồ rời đi, nhưng một câu này của bảo vệ đã làm anh nổi giận.
“Nói anh đó.” Bảo vệ chĩa cây gậy trong tay tới trước mặt anh, miệng cười lạnh: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh là ai, công ty chúng tôi là chỗ nào, là nơi mà loại rác rưởi như anh có thể tới sao? Lập tức cút thì tôi sẽ không chấp nhặt với anhl”
“Vốn dĩ tôi là không muốn gây khó dễ cho kẻ làm thuê như anh nhưng miệng mồm anh bẩn quá, chớ có trách tôi không khách sáo” Trần Vũ cười lạnh một tiếng.
“Anh còn vô lễ thì xem tôi có dạy dỗ anh hay không.” Bảo vệ giơ gậy trong tay vụt về hướng Trần Vũ.
Người Trần Vũ chợt lóe, sượt qua thân tên này, đồng thời tay phải cũng đụng vào cơ vòng của đối phương.
“Có ngon thì đừng trốn, để xem tôi có đánh anh tới kêu cha gọi mẹ không nhé.” Bảo vệ quay đầu chỉ vào Trần Vũ .
“Tôi mà là anh thì hiện tại sẽ lo đi tìm WC” Trần Vũ cười mỉa.
“Anh nói cái gì?” Bảo vệ vừa dứt lời, sắc mặt liền thay đổi, bởi vì hắn cảm thấy trong bụng mình như có đang có sấm chớp giật đùng đùng, hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt.
“Mày, mày chờ đó!” Bảo vệ kêu thảm thiết một tiếng, xoay người chạy tới toilet nhưng hắn căn bản không kiểm soát được, một tiếng nã pháo vang dội vang lên, mùi thúi gay mũi toả ra từ người hắn..
Mọi người xung quanh đều như chết trân tại chỗ, dù gì tiếp tân và bảo vệ cũng là bộ mặt công ty, nhưng hiện tại chính hắn đã phá hỏng chính bộ mặt đó rồi.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, anh đã trừng phạt tên kia rồi, ba ngày kế tiếp hắn sẽ không kiểm soát được bản thân, công việc này cũng hết làm được, anh cho hắn một bài học, sau này nhìn đời cẩn trọng một chút.
Trần Vũ mới vừa ngồi xuống, phòng họp cách vách liền truyền đến tiếng ồn ào, giọng nói có chút giống với giọng Diệp Hân Vũ, anh vội vàng tới gần cửa, nhìn vào trong qua chỗ pha lê nửa trong suốt của phòng họp.
Trong phòng hội nghị, một người ăn mặc tây trang, tóc vuốt bóng loáng đến độ như chó liếm đang bày ra vẻ mặt dữ tợn, trên tay cầm một phần kế hoạch, hung hăng quát Diệp Hân Vũ đứng đối diện.
“Đây là phương án mà cô thấy hài lòng đó hả? Nó khác gì đống phân không? Cô biết công ty mẹ tập đoàn Nghệ Bác có là ai không? Cô biết khách hàng này quan trọng với chúng ta cỡ nào không hả?”
“Hợp đồng tận 20 triệu mà cô giao phương án này lên sao, cô muốn chúng ta vĩnh viễn mất đi khách hàng này à?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
“Giám đốc Vương, tôi đã dốc hết công sức để hoàn thành kế hoạch này, tôi tin mình có thể ký được hợp đồng.” Về công việc, từ trước đến nay Diệp Hân Vũ chưa bao giờ thua kém ai.
“Ha ha, giám đốc Vương, vừa rồi tôi cũng có nhìn lướt qua bản kế hoạch này, nếu giao cho đối tác thì không chừng sẽ khiến công ty người ta cho rằng công ty chúng ta chẳng có ai ra hồn” Một người phụ nữ trông như hồ ly tinh, mặc quần áo quyến rũ ở cạnh đâm chọt.
“Lý Lệ, cô có tư cách gì đánh giá phương án của tôi? Xét về thành tích, năm nào tôi cũng là người đứng đầu trong bộ phận chúng ta đấy, có ngon thì chúng ta dùng thực lực nói chuyện.” Diệp Hân Vũ tức giận nói.
“Nếu xét về thực lực thì cô cũng kém xa tôi nhé.” Lý Lệ khinh thường: “Giám đốc Vương, tôi có người quen bên phía tập đoàn Nghệ Bác, không bằng giao hợp đồng này cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ lấy được nó.”
“Lý Lệ, cô đang giành công của tôi sao, tôi đã theo dự án tập đoàn Nghệ Bác này rất lâu rồi, cũng hiểu rất rõ về công ty họ, tôi sẽ đàm phán thành công.” Diệp Hân Vũ tức giận.
“Ha ha, khoác lác thì ai không biết?” Lý Lệ cười lạnh một tiếng: “Diệp Hân Vũ, hiện tại lượng hợp đồng của công ty giảm mạnh, phương diện tài chính cũng căng thẳng, đừng vì giành công mà làm mất mối làm ăn bên tập đoàn Nghệ Bác, cô có biết đây chính là hợp đồng trị giá 20 triệu tệ không.”
“Hừ, Diệp Hân Vũ, Lý Lệ có kinh nghiệm nhiều hơn cô, phương án cũng làm tốt hơn cô, để chắc chắn thì tôi quyết định giao dự án này cho Lý Lệ. Hiện tại công ty cũng mới tuyển thêm một đám nhân viên mới, cô đi hướng dẫn họ đi.” Vương Khải cười lạnh.
Diệp Hân Vũ biến sắc, Vương Khải đang biến tướng hạ chức vụ của cô, hiện tại cô là tổ trưởng trong phòng kinh doanh, vị trí trưởng phòng đang trống, cô và Lý Lệ đều ở đang cạnh tranh nhau để giành lấy chiếc ghế này.
Cô đi lên bằng thực lực, còn Lý Lệ? Cô ta là dựa vào mặt và thủ đoạn trên giường để leo lên, dù thế, chính cô cũng biết mình không có ưu thế như ả hồ ly tinh Lý Lệ này.
“Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ đặt hợp đồng Nghệ Bác trước mặt ông.” Diệp Hân Vũ khẽ cắn môi, trước mắt, cô chỉ có thể hứa liều một phen.
“Ba ngày? Diệp Hân Vũ, cô đang muốn set kèo cá cược hay gì?” Vương Khải lé mắt, liếc nhìn Diệp Hân Vũ một cái như đang hỏi: Nếu trong vòng ba ngày, cô không lấy được hợp đồng thì sao?
“Tôi đây bằng lòng giáng chức xuống bộ phận hướng dẫn.” Diệp Hân Vũ ngẩng đầu.
“Ba ngày không thành công thì cô đi dọn vệ sinh nhé.” Vương Khải lập tức đồng ý.
“Được, một lời đã định.” Diệp Hân Vũ cắn răng.
“Ha ha ha, Diệp Hân Vũ, cô điên rồi, cô biết công ty mẹ tập đoàn Nghệ Bác là ai không? Là tập đoàn Lâm thị, một trong bốn gia tộc lớn tại Phong Lăng đó, công ty người ta sở hữu tài sản vô số, có nền tảng cực kỳ vững chắc.”
“Ở Phong Lăng, những công ty tốt hơn, hoàn thành dự án xuất sắc hơn Tế Vân chúng ta có rất nhiều, ba ngày mà cô không thành công thì chờ đi dọn WC đi.” Lý Lệ cười ha ha.
“Lời này là do cô nói đó, còn phương án rác rưởi này thì cô cầm về đi.” Vương Khải ném bản kế hoạch của cô xuống đất.
“Không cần ba ngày, 30 phút là đủ rồi!” Trân Vũ đẩy cửa vào.
“Trần Vũ, sao anh lại tới đây?” Diệp Hân Vũ cả kinh. “Cậu là ai?” Vương Khải giận dữ.
“Giám đốc Vương, hắn chính là thằng chồng vô dụng của Diệp Hân Vũ, giám đốc chưa từng nghe nói à? Đánh bài, uống rượu, chơi gái, sau đó còn về nhà đánh vợ, Diệp Hân Vũ có vấn đề nên mới chịu sống chung với loại người này.” Lý Lệ sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói.
“Hoá ra là cậu, tôi có nghe đồn về cậu rồi.” Vương Khải ngẩn người: “Mà cậu vừa nói cái gì cơ?”
“Tôi nói sẽ lấy được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Nghệ Bác trong nửa giờ, nếu làm không được, tôi cùng vợ của mình sẽ dọn WC miễn phí cho các người.” Trần Vũ kiên quyết.
“Trần Vũ anh nói gì thế, đừng phát biểu lung tung.” Diệp Hân Vũ nóng nảy.
“Ha ha, được, nửa giờ thì nửa giờ” Vương Khải cùng Lý Lệ cười ha ha: “Trần Vũ, anh đúng là đồng đội heo hại người, nửa giờ, hợp đồng không ký được thì chờ dọn WC nhé”
“Bắt đầu tính giờ!” Trần Vũ kéo Diệp Hân Vũ đi ra ngoài.
“Trần Vũ, anh làm gì thế?” Diệp Hân Vũ lo đến độ rơi nước mắt: “Tập đoàn Nghệ Bác là công ty lớn, sao có thể giải quyết trong 30 phút? Anh có biết em đã nỗ lực vì dự án này cỡ nào không? Anh phá hỏng hết kế hoạch của em rồi.”