“Lừa anh? Tôi không hề lừa anh, do năng lực của tôi hơi kém một chút thôi, trong giới đồ cổ không có chuyện lừa đảo.” Chuột cười khẩy.
“Đem tiền trả lại cho tao, đưa cho tao ngay.” Diệp Thần Quang nhìn trước nhìn sau, người chủ quán đã không thấy đâu, anh ta liền tóm lấy Chuột la lên.
“Trả tiền cho anh? Anh đưa tiền cho ai thì đi mà đòi người đó.” Đao Sẹo đi về phía trước đẩy Diệp Thần Quang ra: “Khoản vay một trăm năm mươi nghìn, ba ngày sau hoàn trả gấp ba, mau về nhà gom tiền đi.”
“Anh nói cái gì? Dựa vào đâu mà lại tăng lên ba lần?” Diệp Thần Quang nổi giận.
“Ha ha, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, vay một trăm năm mươi nghìn, ba ngày sau trả lại, sau ba ngày tiền gốc lẫn lãi tăng lên ba lần.” Đao Sẹo cầm tờ giấy mà Diệp Thần Quang vừa kí giơ lên trước mắt anh ta.
“Các người gài bấy tôi, tôi phải báo cảnh sát…” Diệp Thần Quang cuối cùng cũng phản ứng.
“Gọi cảnh sát? Anh ngứa đòn sao, đi, ra ngoài nói chuyện!” Đao Sẹo cười lạnh, lôi Diệp Thần Quang ra ngoài, xem ra tên Đao Sẹo này không phải kẻ đơn giản, hiển nhiên Diệp Thần Quang không tránh khỏi trận đòn hôm nay rồi.
Hiện trường vẫn tiếp tục, không vì chuyện của Diệp Thần Quang mà ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, Trần Vũ lắc đầu, người anh vợ này của anh tự tìm phiền phức, chỉ là không biết người bố vợ kiêu ngạo của anh có bị anh ta chọc cho tức chết hay không.
“Tiểu Trần, cậu đến rồi?” Ông Ngô dẫn một thanh niên đến chỗ Trần Vũ, ông ấy cười nói: “Giới thiệu với cậu, đây là học trò của tôi- Hạ Thiên, lần trước cậu ấy đã mua hổ phù của cậu, tiểu Thiên à, đây chính là tiểu Trần tôi từng nhắc với cậu.”
“Haha, hân hạnh, hân hạnh.” Dù là trang phục hay phong thái trên người Hạ Thiên đều toát lên vẻ giàu sang.
Nhưng anh ta lại không có sự kiêu căng của mấy cậu ấm, nhiệt tình đưa tay ra với Trần Vũ: “Hổ phù thời Xuân Thu, quả thực hiếm có, tôi đã đưa nó cho bảo tàng lưu trữ rồi, nếu sau này anh có đồ gì tốt, nhất định phải liên lạc với tôi”
“Lần trước tôi cũng là ăn may thôi, không phải lần nào cũng may mắn như vậy" Trần Vũ cười nói.
“Người anh em thật khiêm tốn, đi, đến căn phòng phía trước ngồi." Hạ Thiên nói.
Tầng hai là phòng VIP, ở đó có một vị chuyên gia, còn có vài người đấu giá.
“Con mèo gốm này được khai quật từ một ngôi mộ thời nhà Đường, các tài liệu ghi lại rằng đó là một vật phẩm cống nạp cho Thiên triều bởi Ba Tư cổ đại, giá khởi điểm là mười nghìn, mời mọi người ra giá.” Người chủ trì đang tiến hành đấu giá cho một món đồ cổ.
Món đồ cổ này là một con mèo bằng gốm, màu hơi sẫm, ngoài việc được chế tạo khá tốt thì không có gì đặc biệt.
“Ông Vương, xin ông giảng giải một chút.” Người chủ trì giới thiệu xong, quay sang một chuyên gia đang ngồi ở một bên.
Ông Vương là người chủ trì có thâm niên trong các show thẩm định, làm việc trong hiệp hội đồ cổ, rất nổi tiếng, ông ta dõng dạc nói: “Món đồ gốm này là đồ cống nạp từ nước ngoài vào thời Trinh Quán, được chế tạo tỉnh xảo, có ý nghĩa bảo tồn rất lớn.”
“Ông Vương, ý ông là mức giá này không bị coi là cao?” Một thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo ngồi trong phòng cất tiếng hỏi.
Người thanh niên này ăn mặc sang trọng, xem ra cũng không phải người thiếu tiền.
“Đúng vậy, giá cả không cao.” Ông Vương nói: “Cậu Triệu nếu thích thì mua về đi.”
“Haha, nếu giá không cao tôi sẽ không mua, anh Hạ, lần này nhường cho anh.” Người thanh niên nhìn Hạ Thiên đầy khiêu khích, xem ra giữa hai người có điều gì đó bất thường.