"Dượng đừng có phủ nhận nữa, con đã nhìn thấy hết rồi, chẳng lẽ con còn nhìn lầm được sao?" Tống Tư Vũ cười khúc khích.
"Cô gọi tôi là gì? Tôi đã bảo cô đừng gọi bậy mà!” Trần Vũ dở khóc dở cười, hiện tại anh thực sự không thể giải thích rõ ràng.
"Được rồi, đã là người trưởng thành hết rồi, sao còn che giấu làm gì? Dì của con không đủ xinh sao?" Tống
Tư Vũ trợn mắt nhìn Trân Vũ.
“Gon nít con nôi biết cái gì?” Trân Vũ không nói nên lời.
"Ai con nít?" Tống Tư Vũ ưỡn ngực.
“Cô mau về nhà đi, ban đêm đừng chạy lung tung.” Trần Vũ dở khóc dở cười mà nói: “Tôi phải về đây.”
"Hai, nếu biết trước con đã không quay lại, dượng đi thong thả." Tống Tư Vũ vẫy tay với Trần Vũ rồi đi lên.
Nhìn thời gian, còn chưa đến mười giờ, Trần Vũ đang định quay về thì Diệp Hân Vũ gọi tới: "Chồng ơi, em vô tình làm vỡ đồ của người khác trong trung tâm thương mại, họ muốn em bồi thường 300 nghìn…"
“Trung tâm thương mại nào?” Trần Vũ tức giậi quái quỷ gì mà giá tới 300 nghìn?”
"Cửa hàng bách hóa Thế Kỷ, quầy chuyên kinh doanh ngọc, em không có cố ý." Diệp Hân Vũ lo lắng nói.
"Đừng sợ, anh lập tức tới xử lý, yên tâm, không sao. đâu." Trần Vũ cúp điện thoại, vội vàng chạy đến trung tâm thương mại.
"Đây là khu mua sắm tồi tàn gì vậy, chiếc vòng tay này cô hoàn toàn không có đưa tới tay cho chị tôi, còn nói rằng chiếc vòng tay tồi tàn đó trị giá 300 nghìn? Đây là tống tiền." Diệp Thiến cao giọng hét lên trước một quầy chuyên kinh doanh ngọc.
"Các người làm hỏng chiếc vòng tay, thì phải bồi thường theo giá, nếu không trả đủ tiền thì hôm nay các người đừng hòng rời khỏi đây." Một nhân viên bán hàng hừ lạnh: "Không có tiền thì đi mua sắm làm gì, không xem thử nơi này là chỗ nào, mua không nổi thì đừng vào."
"Thái độ của cô vậy là sao, gọi quản lý của các người ra đây." Diệp Thiến tức giận.
"Được rồi Thiến Thiến, đừng tranh cãi nữa." Diệp Hân Vũ ngăn em gái mình lại: "Tôi thực sự xin lỗi, nhưng chiếc vòng tay vừa rồi tôi vẫn chưa nhận được, chồng tôi
sẽ đến ngay, bây giờ gọi cảnh sát và trích xuất camera giám sát, nếu là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ trả tiền. ”
"Ai cho cô quyền trích xuất camera? Camera trong †rung tâm thương mại của chúng tôi đâu phải cô muốn coi là coi, sau này đi mua sắm thì đến quầy hàng ven đường đi, giá khởi điểm của mỗi một mặt hàng trong tiệm của chúng tôi đều là 100 nghìn, nếu đụng trúng rồi làm vỡ thì cô không đền nổi đâu." Nhân viên bán hàng tỏ ra khinh thường.
"Cô có biết lý lẽ là gì không vậy?" Tính tình của Diệp Thiên thì không tốt như vậy.
"Hôm nay tôi không nói lý lẽ đó, muốn xem camera à? Không có cửa đâu." Nhân viên bán hàng cười khẩy.
"Được rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ." Diệp Hân Vũ lấy điện thoại di động ra định gọi cảnh sát.
"Gọi cảnh sát? Ai cho cô cái quyền đó." Đột nhiên một nam nhân viên bán hàng bước tới giật lấy điện thoại di động của Diệp Hân Vũ, ném phịch xuống đất, sau đó bước tới dùng sức giãm lên.
"Anh đang làm gì vậy, tại sao lại ném điện thoại của chị tôi?" Diệp Thiến tức giận nói.
"Ném điện thoại của cô thì đã sao chứ? 300 nghìn, trả tiền, một xu cũng không được thiếu, nếu không hôm nay các người đừng hòng rời đi." Nam nhân viên bán hàng cười lạnh nói: "Cô đi hỏi thăm thử xem, ông chủ của chúng tôi làm nghề gì?"
"Tôi cũng muốn biết ông chủ của các người đang làm nghề gì." Trần Vũ đi vào, trong mắt hiện anh lên một tỉa tức giận.
Cửa hàng này rõ ràng là đang ăn vạ.
"Chồng ơi, em không cố ý, cô ấy căn bản không đưa tới tay em." Diệp Hân Vũ nhìn thấy Trần Vũ đến, mới thở phào nhẹ nhõm, có Trần Vũ ở đây là cô đã có chỗ dựa.
"Vợ à, em ngồi sang một bên đợi trước đi, chuyện này anh sẽ xử lý." Trần Vũ đỡ Diệp Hân Vũ ngồi sang một bên.
“Ồ, có người tới giúp sao.” Nữ nhân viên bán hàng cười lạnh nói: “Cho dù hôm nay có ai đến đây thì cô vẫn phải trả tiền ngọc.”
"Tôi sẽ trả, 300 nghìn đúng không, quẹt thẻ." Trần Vũ ném một tấm thẻ ngân hàng ra: "Mật khẩu là sáu số sáu, quẹt đi."
“Vậy thì còn được.” Nữ nhân viên bán hàng quẹt thẻ ngân hàng vào máy POS, tài khoản của Trần Vũ bị trừ 600 nghìn.
"Không phải là 300 nghìn sao? Tại sao lại trừ của tôi tới 600?" Trần Vũ nheo mắt hỏi.