Mục lục
Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Trần, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, phải phiền cậu khám bệnh thêm một này nữa rồi” Ông Triệu cười nói.

“Không có gì đâu ông Triệu, Hiệu thuốc Thiên Vân của Hạnh Lâm Cư có thể trở nên nổi tiếng hay không đều phụ thuộc vào ngày hôm nay” Trần Vũ cười đáp.

Sau khi làm lễ và đốt pháo, Hiệu thuốc Thiên Vân chính thức khai trương, bởi vì có tiếng sẵn từ trước nên hôm nay có rất nhiều người đến mua thuốc, còn có người tới khám bệnh vì danh tiếng của Trần Vũ.

Bỗng nhiên ngoài cửa có một đám người tới, một nhân viên phục vụ hớt hải chạy vào: “Bác sĩ Trần, ông Triệu, không ổn rồi, người của Tam đại Trung y đường đến rồi”

“Tam đại Trung y đường? Mấy lão già đó tới làm gì?” Ông Triệu ngẩn ra.

“Họ bảo tới đây vì bác sĩ Tiểu Trần, nghe nói bác sĩ Tiểu Trần có thể cải tử hoàn sinh, người chết ở trong tay anh ấy vẫn có thể xuống đất đi mấy bước, họ muốn tới xem xem” Phục vụ trả lời.

“Lũ già khú đế này quá đáng thật.” Ông Triệu tức tối đứng dậy. “Ông Triệu, Tam đại Trung y đường có những ai vậy?” Trần Vũ hỏi.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tam đại Trung y đường ở Phong Lăng gồm Tế Thế Đường của nhà họ Vương, Hồi Xuân Đường của nhà họ Lý, Ích Nguyên Đường của nhà họ Mã, mấy gia tộc này đều là gia tộc Trung y, lúc trước tính cả Hạnh Lâm Cư thì được gọi là bốn phòng chẩn trị đứng đầu Phong Lăng.”

“Nhà họ Vương nổi tiếng với kĩ thuật châm cứu, Vương Thế Nguyên nức tiếng thiên hạ nhờ 'Châm Cứu Thể. Lý Thành Sơn của nhà họ Lý được gọi là Dược Vương, cực kỳ am hiểu kĩ thuật châm cứu Linh Khu. Về phần Mã Tế Nguyên của nhà họ Mã, ông ta chuyên vọng chẩn quan khí, chỉ cần nhìn thôi là có thể biết được nguyên nhân gây bệnh và hốt thuốc đúng bệnh.”

“Thú vị nhỉ” Hai mắt Trần Vũ sáng rực lên: “Để tôi đi gặp họ.”

“Cậu phải cẩn thận nhé, mấy lão già này nghe nói tôi tái xuất giang hồ nên cũng tuyển mấy cậu thần y trẻ tuổi, họ không phục trong lòng, hôm nay tới vì cậu đấy” Ông Triệu lo lắng dặn.


“Ông Triệu yên tâm, tôi biết mà.” Trân Vũ mỉm cười, quay lưng đi ra ngoài.

Ba ông lão ở ngoài cửa đã bày ba cái bàn lớn và ngồi vào bàn, đám học trò mà họ dẫn theo đứng vây quanh họ, trông rất khí thế.

“Chào mấy ông bạn già, lâu rồi không gặp nhỉ” Ông Triệu cười ha hả: “Hôm nay là ngày đầu tiên Hạnh Lâm Cư hợp tác với Hiệu thuốc Thiên Vân khai trương, cảm ơn các ông đã đến ủng hộ nhé.”

“Ông Triệu, ông đừng có nói mấy câu xã giao này, chúng tôi không phải tới ủng hộ, mà nghe nói chỗ ông có một thần y lợi hại lắm, mấy người chúng tôi đến xem sao” Người nói là Vương Thế Nguyên, ông ta đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng đó, ha ha, cải tử hoàn sinh? Tôi theo nghề y nhiều năm rồi mà chưa từng thấy người nào lợi hại như thế” Lý Thành Sơn cũng cười nói.

“Đây chính là anh chàng thần y trong truyền thuyết đấy sao, tôi thấy cũng bình thường thôi.” Mã Tế Nguyên híp đôi mắt nhỏ nhìn Trần Vũ với vẻ giều cợt.

“Tại hạ Trần Vũ, xin bái kiến các vị tiền bối” Trần Vũ mỉm cười thi lễ với mấy người họ.

“Công nhận bình thường thật, còn trẻ mà có y thuật giỏi như thế, chắc là phóng đại thôi” Lý Thành Sơn liếc xéo Trần Vũ.

“Trung y chú trọng kinh nghiệm, không tích luỹ được kinh nghiệm mấy chục năm mà muốn có kiến thức chuyên biệt về Trung y thì e rất khó, không biết rốt cuộc thăng nhóc này có bao nhiêu hàng trong bụng mà lại dám khoác lác như vậy nhỉ?” Vương Thế Nguyên cười mỉa mai.

“Mấy lão già khú đế này định ép tôi chửi thẳng mặt đấy à?” Ông Triệu nổi nóng.

“Ông Triệu đừng nóng giận, để tôi tâm sự với các tiền bối đây” Trần Vũ cười, ngẩng đầu lên nói: “Tôi tưởng các vị đều là tiền bối nên sẽ có chừng mực trong cấp bậc lễ nghĩa lắm”

“Nhưng mọi người lại cười cợt tiểu bối là tôi đây, điều này chẳng những sai phép tắc lễ nghĩa mà còn có chút... cậy già lên mặt thì phải.”

“Thằng oắt này, cậu nói gì đó hả?” Mấy người nổi giận, họ đều là những người có tiếng trong giới Trung y, bị Trần Vũ đốp chát như thế thì lập tức nổi giận.

“Tôi nói các ông cậy già lên mặt đấy, có vấn đề gì không?” Trần Vũ cười: “Về việc các ông nghỉ ngờ y thuật của tôi, tôi cũng có thể hiểu. Dù sao tôi còn trẻ mà đã đạt tới trình độ mà các ông không đạt được, các ông ghen ty cũng là điều bình thường thôi.”

“Cậu nói gì?” Mấy người giận dữ.

“Tôi nói các ông ghen ty tôi, hôm nay chúng tôi khai trương, các ông là bạn cũ của ông Triệu, không tới chúc mừng thì cũng thôi, ngược lại còn xếp hàng phá quán, không phải các ông ghen ty tôi thì là gì?”

“Trần Vũ, cậu ăn nói cẩn thận vào, mấy người chúng tôi đại diện cho cả giới Trung y của Phong Lăng đấy” Mã Tế Nguyên chỉ thẳng mặt Trần Vũ quát: “Có giỏi thì chúng ta thi đấu, so một trận cho ra trò đi.”

“Được thôi, chúng ta thi đấu xem” Trần Vũ mỉm cười, cất cao giọng nói: “Các quý khách làm chứng giúp nhé, hôm nay Trần Vũ tôi sẽ thi đấu với các tiền bối của ba phòng chẩn trị đứng đầu. Nếu tôi thua, từ nay về sau tôi sẽ bỏ nghề y luôn. Nhưng nếu tôi thắng, xin mời các vị viết thiệp thua cuộc, ký tên của mình lên rồi dán trước cửa hiệu thuốc của chúng tôi.”

“Đồng thời thừa nhận rằng ba phòng chẩn trị của mình cộng lại cũng không bằng Hạnh Lâm Cư”

“Thằng ranh này nói gì thế? Sao thầy tôi có thể thua cậu được?” “Ngông cuồng, thật ngông cuồng.”

“Mau cho cậu ta biết thế nào là lễ độ đi ạ” Mấy tên học trò đứng sau lưng ba ông lão lần lượt tỏ vẻ bực bội.

“Được, nhóc đủ ngông đấy, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học. Cậu nói đi, thi cái gì?” Mã Tế Nguyên giận quá thành cười.

“Thi theo sở trường của ông, vọng chẩn” Trần Vũ thản nhiên đáp: “Sau đó thi châm cứu với ông Vương, thi bốc thuốc với ông Lý. Nếu tôi không thắng các ông ở lĩnh vực mà các ông giỏi thì có vẻ tôi ăn hiếp mấy ông già các ông quá.”

“Hỗn láo, giờ tôi thi với cậu luôn.” Mã Tế Nguyên giận dữ, Trần Vũ nói vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục họ, ông ta xoay người lại hỏi: “Có bạn nào muốn lên thử một lần không?”

“Để tôi, để tôi.” Đám đông lập tức trở nên hào hứng, dù sao Mã Tế Nguyên cũng rất nổi tiếng, ngày thường không chờ đến lượt họ được.

Với lại nghe nói ông ta khám bệnh không bắt mạch, không hỏi bệnh tình, chỉ cần nhìn bạn vài lần, xem tưa lưỡi là có thể chẩn đoán chính xác các bệnh vặt trong người bạn.

“Anh bạn này, mời bạn.” Mã Tế Nguyên chỉ vào một người trung niên, người nọ mừng rỡ, vội vàng đi lên.

“Cậu trước hay sao?” Mã Tế Nguyên lườm Trần Vũ: “Cậu muốn thi về sở trường của tôi với tôi, nhưng tôi không bắt mạch, không hỏi bệnh tình là có thể chẩn ra bệnh rồi đấy.”

“Đương nhiên, tôi đã xong rồi, mời tiền bối Mã khám” Trần Vũ nhìn người đàn ông một lát, sau đó cầm bút lên viết đơn thuốc.

“Cậu ra vẻ gì chứ?” Mã Tế Nguyên cười khẩy: “Dù cậu biết vọng chẩn thì ít nhất cũng phải xem sắc mặt, xem mạch lưỡi gì đó chứ, nhìn người ta một lát là có thể chẩn ra bệnh? Ha ha, cậu nghĩ cậu là thần y thật đó à?”

“Tài nghệ không bằng người, mình không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.” Trần Vũ cười mỉa một tiếng, quyết định không viết đơn thuốc. nữa: “Anh gì đó ơi, tôi nói thẳng bệnh tình của anh luôn nhé.”

“Được thôi bác sĩ Tiểu Trần, cậu cứ nói đi” Người đàn ông gật đầu lia lịa.

“Nửa tháng trước anh đột nhiên cảm thấy chướng bụng, chán ăn, sốt khoảng ba mươi tám độ, đi bệnh viện mua thuốc Tây uống thì có dấu hiệu nôn mửa, nước tiểu có mùi như trà đậm, Tây y chẩn đoán anh bị viêm gan truyền nhiễm, đúng không?” Trần Vũ nói.

“Đúng đúng, đúng là như vậy, tôi còn đem theo hồ sơ bệnh án đây này” Người bệnh sửng sốt, sau đó lập tức kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang