“Hai vị sư huynh cố lên, cho tên này biết thế nào là lễ hội đi."
“Dám đến võ quán Thanh Long của chúng ta để đá quán, tên này đang tìm đường chết mà.”
"Hai vị sư huynh đồng thời ra tay, tên này chết chắc."
Một đám học viên tay mơ đã xem hai sư huynh đệ này trở thành tín ngưỡng trong lòng mình từ lâu, bọn họ tin chắc rằng Trần Vũ tới đây là tìm đường chết.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, đẩy tay phải về phía trước, cú đấm bằng toàn bộ sức lực của hai người họ bị anh nắm gọn trong tay.
"Anh…" Hai người giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh cực kỳ dữ dội đã truyền đến từ trên người Trần Vũ.
Răng rắc….. Khuỷu tay và nắm đấm của hai người vỡ ra, cả hai ngã về phía sau, Trần Vũ tiến lên một bước và dùng cả hai tay đấm ra hai cú, đánh vào huyệt đãn trung của hai người…
Bang… Một luồng khí tức cực mạnh xuyên qua lưng hai người, hai người ngã bay ra ngoài, đan điền của họ hoàn toàn tan vỡ.
"Phóng chân khí ra ngoài… Anh, anh là cao thủ Huyền Võ Chân Cảnh sao?" Hai sư huynh đệ không còn chút sức lực, ngã xuống đất, không đứng dậy được, bọn họ khiếp sợ nhìn Trần Vũ.
"Tôi đã nói rồi, sư phụ Chu Thanh của các người còn không phải là đối thủ của tôi, các người coi lời nói của tôi như không khí à?" Trần Vũ cười lạnh nói.
"Anh thật sự là người hại sư phụ của tôi?" Sắc mặt Ngô Tiến tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Rốt cuộc anh là ai? Tại sao các hạ lại ra tay tàn nhẫn với Thanh Long Xã của chúng tôi?"
“Đây là cái gì?” Trần Vũ chỉ vào một bức tranh chữ †reo trên tường, trầm giọng nói: “Dùng võ cường thân, lấy đức dưỡng tính.”
“Những người luyện tập võ thuật nên hướng đến việc rèn luyện cơ thể và trau dồi tư cách đạo đức, thay vì dựa vào kỹ năng võ thuật của mình để bắt nạt người khác.”
"Sư phụ của anh, Chu Thanh, vì lợi ích mà không ngần ngại ra tay tàn nhẫn với người khác, ngay cả những người trong cuộc vô tội cũng không tha, đại sư huynh của anh đã giúp Đỗ Minh thực hiện hành vi bạo hành với
một cô gái vô tội, giúp đỡ kẻ ác, chết chưa hết tội.
"Khi nào thì đến lượt anh tới lo chuyện của Thanh Long Xã chúng tôi? Anh cứ chờ đi, đại sư bá của chúng tôi đang bế quan tu luyện ở Long Sơn."
Ngô Tiến gầm lên giận dữ: “Ba ngày nữa ông ấy sẽ tới Phong Lăng, ông ấy đã là cao thủ Võ Chân Cảnh, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng tôi.”
“Vậy tôi sẽ đợi ông ta.” Trần Vũ kiêu ngạo nói: “Nhớ kỹ, tôi tên là Trần Vũ.”
Chân phải anh giãm lên mặt đất, tấm bảng nặng. trăm cân có khắc "Võ Quán Thanh Long" đột nhiên dựng ngược lên rồi bị Trân Vũ đá bay ra ngoài.
Răng rắc, tấm bảng hiệu vỡ tan ra.
"Trân Vũ, dám phá hủy tấm bảng hiệu, đại sư bá nhất định sẽ giết anh!" Khóe mắt của sư huynh đệ hai người muốn nổ tung, tấm bảng hiệu tượng trưng cho bộ mặt của Thanh Long Xã, bây giờ Trần Vũ phá hủy tấm bảng hiệu trước mặt hai người bọn họ, điều này là cực kỳ nhục. nhã.
"Tôi sẽ đợi." Trần Vũ cười lạnh, để lại một câu rồi quay người rời đi.
Trâu Đại Long đang ngồi ô tô trở về biệt thự của mình ở ngoại ô thì đột nhiên một chiếc xe tải từ bên cạnh bất ngờ lao tới với tốc độ cao.
Một tiếng nổ lớn vang lên, xe của hắn bị xe tải tông trúng, lăn xuống dưới đường quốc lộ, biến thành một bãi sắt vụn ngay tại chỗ.
“Mau đi cứu sếp Trâu.” Hơn chục vệ sĩ từ những chiếc xe phía sau tràn ra, vội vàng chạy xuống đường quốc lộ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh khủng, chiếc. Bentley đắt tiền đã biến thành một quả bóng, máu me ở khắp xung quanh, người bên trong có lẽ đã bị nghiền thành bánh nhân thịt.
“Cứu, cứu tôi…..” Có tiếng hô từ bên trong đống sắt vụn.
“Sếp Trâu, mau, sếp Trâu vẫn còn sống!” Các vệ sĩ sửng sốt, luống cuống lao về phía trước.