Thời Phong bị đá ngã xuống đất, Hoàng Diệc Cường cao 1m89, nâng một chân đá hắn đến nổi mắt đầy sao, hắn nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống cầu xin: "Sếp Hoàng, tôi xin lỗi, tôi không biết cậu ta là anh em của anh, nếu không có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám"
"Cậu Hạ, tôi sai rồi! Sếp Hoàng, tôi sai rồi! Cậu Trần, tha cho tôi đi." Thời Phong dập đầu nghe bùm bùm, hắn ra sức cầu xin.
"Thế nào người anh em? Anh không sao chứ, nếu còn chưa hết giận thì ngày mai ở Phong Lăng sẽ không còn gặp lại hai người này nữa." Hoàng Diệc Cường nói.
Hoàng Diệc Cường không hề nói ngoa chút nào, mặc dù Hoàng Tứ gia đã rút lui khỏi thế giới ngầm, nhưng các. thế lực ngầm ở Phong Lăng và các thành phố xung quanh đều nể mặt ông ta, những người như Trâu Đại Long ở trước mặt ông ta chỉ là những tên côn đồ đường phố, nếu thực sự muốn làm Thời Phong biến mất thì chỉ cần một câu.
"Không phải chuyện gì to tát, chỉ là người phụ nữ này quá kiêu ngạo, đến bây giờ vẫn có thái độ trịch thượng, điều này không ổn lắm." Trần Vũ liếc nhìn Thời Vi.
Thật ra, bây giờ Thời Vi đã bị dọa đến choáng váng, cô ta thực sự không ngờ hôm nay lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
"Còn không quỳ xuống đi, chẳng lẽ mày còn muốn hại nhà họ Thời của chúng tao sao?" Thời Phong tức. giận nói.
Phịch một tiếng! Hai chân Thời Vi mềm nhữn khuyu xuống, cuối cùng cô ta cũng cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, giọng run run nói: "Anh họ, em, em quỳ, em quỳ rồi!"
"Tự tát mình đi, tao không kêu dừng thì không được dừng!" Thời Phong quát.
Bốp… Thời Vi không chút do dự tự tát mình một cái, cô ta khoanh tay vừa tự tát mình vừa khóc: "Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý."
“Có phải em vợ tôi đã trộm chiếc nhẫn của cô không?” Trần Vũ cúi người xuống hỏi.
"Không, không có, cô ấy chỉ là đến gần Vương Hiên nói mấy câu, tôi, tôi ghen tị nên mới…" Thời Vi khóc ròng. "Tìm Vương Hiên, đánh gãy hai chân hắn!" Trần Vũ quay người nói.
"Tôi biết hắn, hắn là một tên bám váy, hắn thường xuyên ở đây tìm những người phụ nữ giàu có để họ chu cấp bản thân, tôi lập tức tìm tới đánh gãy chân hắn." Thời Phong vội vàng nói.
Tội nghiệp cho Vương Hiên, chỉ vì bản thân đẹp trai mà bị đánh một trận, cũng rất vô tội.
"Được rồi, cút đi!" Trần Vũ xua tay.
"Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn!" Lúc này Thời Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Trần Vũ, sau này có chuyện gì đừng chịu một mình mà hãy gọi cho chúng tôi, từ giờ trở đi chúng ta là anh em." Hoàng Diệc Cường võ mạnh vào vai Trần Vũ.
"Ha, được, nhưng vấn đề này tôi có thể tự mình giải quyết." Trần Vũ cười nói.
"Trần Vũ, anh đánh nhau giỏi thật, tôi càng ngày càng thích anh, trên người anh còn bao nhiêu bất ngờ vậy?" Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Đừng nha cậu Hạ, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường." Trần Vũ lạnh gáy, người này không phải là gay chứ.
"Ha ha… Tôi cũng bình thường! Đi, chúng ta trở về uống rượu tiếp!" Hạ Thiên cười nói.
Lúc Trần Vũ đi ra khỏi câu lạc bộ thì đã là rạng sáng, anh vừa ra ngoài, Diệp Thiến đã vội vàng chạy tới: "Anh rể, anh không sao chứ? Anh không bị thương à?"
"Sao cô còn chưa về?" Trần Vũ sửng sốt.
"Tôi, tôi hơi lo lắng cho anh, chuyện này vốn là do tôi mà ra." Diệp Thiến cúi đầu.
"Được rồi, không có gì nghiêm trọng, từ nay về sau đừng đến nơi này nữa." Trần Vũ nói.
"Tôi biết rồi anh rể, mọi chuyện giải quyết sao rồi?" Diệp Thiến hỏi.
"Bạn bè của tôi quen biết ông chủ ở đây nên không sao đâu." Trân Vũ mỉm cười.