Gã cao to hét thảm một tiếng, nhất thời hai mắt tối sầm, một chân này của Trần Vũ đem cánh tay hắn giãm đến nát vụn.
Trần Vũ đi một vòng quanh phòng, đánh gãy một chân của từng tên côn đồ, những tên này hét thảm rồi hôn mê bất tỉnh.
"Bây giờ lập tức xuất viện, tìm nơi khác ở, nhớ để lại cho tôi thông tin liên lạc, tôi sẽ liên lạc lại với dì." Trần Vũ quay lại nói với mẹ Lý.
"Đây, cậu đang định làm gì vậy?" Mẹ Lý kinh hãi hỏi.
"Toà tuyên án thì cùng lắm tên đó cũng chỉ ăn cơm tù ba đến mười năm, hơn nữa với thân phận của tên đó, hắn có thể tranh thủ để được giảm án tối đa, tốn bao công sức để đưa hắn vào đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn được tự do thôi." Trần Vũ mỉm cười : "Thay vào đó, tại sao không giải quyết theo cách riêng của mình?"
"Dì yên tâm đi, công lý cho con gái dì, để tôi giúp cô ấy đòi lại." "Anh muốn tìm Đỗ Minh?" Ninh Nhã Tuyết hỏi: "Anh định xử lý như thế nào? Giết hắn?”
"Vậy thì quá dễ dàng với hắn! Chặt đứt tứ chỉ, thiến luôn hắn để về sau hắn sống như một loài bò sát trên thế giới này, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Trần Vũ chế nhạo.
“Anh có biết Đỗ Minh là ai không?” Ninh Nhã Tuyết cảm thấy cách Trần Vũ xử lý chuyện này hơi thiếu sự suy. xét.
"Không biết, hắn là ai?" Trần Vũ hỏi.
"Cháu trai của Đỗ Phong, Đỗ Phong là một trong hai thế lực ngầm ở thành phố Phong Lăng, thực lực mạnh hơn Trâu Đại Long và có mối quan hệ rất thân thiết với Thanh Long Xã, được hậu thuẫn bởi một trong bốn gia tộc lớn – gia tộc Triệu thị, anh…"
"Vậy thì đã sao? Tôi muốn mạng của hắn, ngay cả Diêm Vương cũng không giữ được." Trần Vũ cười nói: "Dì, tối đa là ba ngày, dì cứ đợi tin tức tốt của tôi đi."
Trần Vũ nói xong liền sải bước đi ra ngoài, Ninh Nhã Tuyết vội vàng đi theo ra ngoài: "Tôi đi cùng anh."
"Cô đi làm gì? Cô có biết những người ở trại chó là những người nào không?" Trần Vũ ngạc nhiên liếc nhìn cô.
"Mặc kệ là ai, anh có thể đi thì tại sao tôi không thể đi?" Ninh Nhã Tuyết cười nói: "Nếu lỡ như anh không đánh bại được bọn họ, tôi có thể chờ ở ngoài xe để phối hợp tác chiến với anh."
"Cái đó thật sự không cần thiết, cảnh tượng bên trong không chừng sẽ khá máu me, có lẽ cô sẽ không chịu nổi, dù sao cô cũng là phụ nữ." Trần Vũ cười khổ nói.
"Tôi tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhất bị một viên đạn xuyên qua đầu ở trên pháp trường, trên đời này. còn có điều gì tàn khốc hơn, đẫm máu hơn, càng làm cho tôi khó quên hơn so với việc này không?" Ninh Nhã Tuyết trâm giọng nói.
"Ngày ấy cô ở đó?" Trần Vũ lắp bắp kinh hãi.
“Nhìn anh ấy lần cuối từ phía sau đám đông.” Ninh Nhã Tuyết lắc đầu: “Cảnh tượng đó giống như một cơn ác mộng sẽ không bao giờ qua đi.”
Trần Vũ im lặng, ở kiếp trước, thời khắc cuối cùng khi sắp chết, anh chỉ nghĩ đến Lý Thanh Uyển, lại không biết rằng người phụ nữ yêu anh sâu đậm này cũng có mặt tại hiện trường.
"bi thôi, đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ lái xe." Ninh Nhã Tuyết bước ra ngoài.
Vào ban đêm, tại một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
'Trước cổng nhà máy có hàng rào dây thép gai và có người canh gác.
Sau khi dừng xe, Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết đi về phía cửa.
"Hai vị, xin hãy đưa thư mời ra!" Vài vệ sĩ ngăn cản hai người.
"Thư mời?" Trần Vũ sửng sốt, ở nơi rách nát này lại còn có thứ như vậy, anh lắc đầu nói: "Tôi không có."
"Vậy xin lỗi, mời hai người trở về đi." Vệ sĩ lạnh lùng nói.
Trần Vũ đưa tay vừa định ra tay, Ninh Nhã Tuyết ấn vào cánh tay anh, lắc đầu, sau đó cô ấy kéo Trần Vũ rời đi.
"Hiện tại không nên rút dây động rừng, chúng ta nên đi vào xem xét tình hình." Một bên của nhà máy là một bức tường cao hơn hai mét, Ninh Nhã Tuyết buộc tóc lại, lùi ra sau vài bước rồi nhanh chóng lao về phía trước, dùng hai tay hai chân nhanh chóng trèo lên tường.
Trần Vũ hơi sững sờ, cho tới nay anh vẫn cho rằng Ninh Nhã Tuyết là một cô gái thiên về dịu dàng thanh nhã, nhưng anh không ngờ cô ấy lại trèo tường giỏi như vậy.
Đứng dưới bức tường, hai chân thon dài của Ninh Nhã Tuyết đung đưa đến mức Trần Vũ khô hết miệng lưỡi, hơn nữa khung cảnh dưới váy cô ấy khiến mắt anh bất giác trợn to.