“Trương Nguyên, tôi biết cậu xem thường y học cổ truyền, nhưng cậu ấy thực sự có cách chữa khỏi cho ông cụ Lâm” Ông Hứa cả giận nói: “Ngược lại là cậu, bỏ cuộc dễ dàng như vậy, có xứng đáng với y thuật và đạo đức nghề nghiệp của mình không?”
“Ông nói tên này chữa được đúng chứ, vậy tôi hỏi cậu trai, trình độ của cậu tới đâu? Ai là người dạy y thuật cho cậu, cậu đã chữa khỏi cho bao nhiêu người rồi?” Trương Nguyên hỏi.
“Tốt nghiệp chuyên ngành y, chưa chính thức hành nghề, làm chui được mấy năm rồi” Trần Vũ thật thà trình bày.
“Hahaha, mọi người đã nghe thấy chưa? Một kẻ chưa từng khám bệnh thì có thể trị khỏi cho ông cụ Lâm sao? Hứa Quảng Nguyên, ông hồ đồ rồi à!”
“Ngài Hứa, ông đang nói đùa đấy à!” Sắc mặt Chu Trì cũng chảy xệ xuống.
“Tôi không đùa, cục trưởng Chu, tôi mà lại dám nói đùa với ông sao?” Hứa Quảng Nguyên dậm chân.
“Tôi thấy đích thị là ông muốn cho ông cụ Lâm chết sớm hơn một chút thôi, mau đuổi tên này ra ngoài.” Trương Nguyên hả hê khi người khác gặp họa.
“Cục trưởng Chu, cảm ơn ông đã quan tâm tới bố tôi, nhưng hiện tại bố tôi đã thành ra như vậy, vả lại cậu Trần cũng đã chứng minh năng lực của mình, cứ để cho cậu ấy thử xem.”
Sau khi trò chuyện cùng bố mình xong, Lâm Văn Phủ từ trong phòng bệnh nói vọng ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm, tôi vẫn đang nghĩ biện pháp, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày nấy” Trương Nguyên nói: “Nhưng tôi không dám đảm bảo chắc chắn, dù sao thì tuổi ông cụ Lâm cũng đã cao.”
“Không cần đâu, cứ cho cậu Trần tới đây.” Lâm Văn Phủ trực tiếp từ chối.
Sắc mặt Trương Nguyên biến đổi, Lâm Văn Phủ hoàn toàn không coi hắn ra gì à?
“Những người không liên quan mời ra ngoài!” Trần Vũ bước lên trước: “Ông Hứa, cho tôi mượn bộ kim châm.”
“Được” Hứa Quảng Nguyên nhanh chóng lôi hòm thuốc. của mình ra.
Trong phòng, ngoại trừ Trương Nguyên và Chu Trì, những. người khác đều ra ngoài, Hứa Quảng Nguyên tràn đầy kích động quan sát Trần Vũ ghim kim.
Trương Nguyên hừ lạnh một tiếng, xem thường: “Trung y chính là thứ mê tín, nếu cậu ta chỉ cần đâm bừa vài cây kim mà có thể trị khỏi bệnh, từ nay về sau họ của tôi sẽ viết ngược. lại:
Chu Trì nhíu mày, không vui nói: “Cậu đang trù cho ông cụ Lâm không thể khỏe lại đấy à?”
“Tôi không có ý đó.” Trương Nguyên thấy Chu Trì tỏ ra bất mãn liền giữ im lặng.
Ông Hứa đen mặt, không nói tiếng nào, Trương Nguyên ở trong giới Tây y cũng coi như có tiếng tăm, nhưng ông ta lớn hơn Trương Nguyên bao nhiêu tuổi? Vậy mà tên này căn bản chẳng hề có chút tôn trọng nào với ông ta.
Triệu chứng nhiễm lạnh phổi của ông cụ Lâm đã quá nghiêm trọng, dây thần kinh ở hai chân đã không hoạt động và bị tê liệt trong vài năm, Trần Vũ dùng chín cây kim để kích thích tế bào thần kinh của ông ấy, kết hợp với truyền thừa của y giả xưa, cộng thêm việc thức tỉnh võ đạo, muốn trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này là không thành vấn đề.
Một tiếng sau, cuối cùng cũng tiến hành châm cứu xong, sắc mặt ông cụ Lâm từ trắng bệch chuyển sang hồng hào.
“Ông cụ Lâm, ông cảm thấy thế nào?” Trần Vũ hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi” Ông cụ Lâm nói với vẻ tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn, mọi người đều vui mừng khi nhìn thấy ông cụ Lâm không còn đáng lo nữa.
Trần Vũ thu kim, nói : “Ông thử đứng dậy đi lại vài bước. xem thế nào?”
“Đứng dậy?” Mọi người trong phòng đều ngây người.
Phải biết răng ông cụ Lâm đã không thể đi lại, hai chân của ông ấy bị teo cơ, mấy năm trở lại đây luôn ngồi trên xe lăn, đừng nói là đứng dậy, nhóm lên ngồi xuống đều rất khó khăn, vài cây kim đâm vào là có thể chữa khỏi sao? Chàng trai này nghĩ mình là thần tiên à?
“Tùy tiện ghim vài cây kim là có thể làm cho người khác. đứng dậy được rồi à? Cậu cho răng mình là thần tiên sao?” Trương Nguyên cười khẩy.
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, chỉ thấy ông cụ Lâm thật sự từ từ đứng dậy nhờ vào sự giúp đỡ của vệ sĩ ..
“Ông thấy sao rồi?” Trần Vũ hỏi.
“Tốt, rất tốt! Tay chân đều đã có sức, thân thể ấm áp, từ trước đến nay chưa từng thấy thoải mái như vậy.” Ông cụ Lâm xúc động nói.
“Cậu Trần, bố tôi không sao rồi phải không?” Lâm Văn Phủ lo lắng hỏi.
“Một tuần châm cứu một lần, cộng thêm dược liệu Trung y điều dưỡng, một tháng sau có thể hồi phục như bình thường.” Trần Vũ nói.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
“Không thể nào, sao có thể như thế được?” Trương Nguyên sửng sốt.
“Có gì mà không thể? Đây chẳng phải là trị khỏi rồi sao?” Ông Hứa vui mừng trong lòng, tên Trương Nguyên này quá kiêu ngạo, hôm nay coi như dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ta mở mang đầu óc!
“Trung y các người toàn là mê tín, yêu thuật, đây chắc. chản là dùng loại yêu thuật gì rồi!” Trương Nguyên quát tháo.
“Đuổi ông ta cút đi!” Trần Vũ cau mày.
“Trương Nguyên, câu đã bị đình chỉ chức vụ, vị trí của cậu sẽ có người khác lên thay, mau bàn giao đi!” Chu Trì lạnh giọng nói: “Học y không ra hồn, lại còn nói ông cụ Lâm không sống được quá nửa ngày? Đúng là đồ lang băm!” Chu Trì đen mặt.
Trương Nguyên tái mặt, Chu Trì là Cục trưởng Cục y tế ở Phong Lăng, chỉ bằng một câu nói của ông ta cũng có thể khiến mình không còn chỗ kiếm ăn rồi!
“Y thuật của chàng trai này quả thật rất cao minh!” Chu Trì cười lớn, bước lên phía trước, đưa ra tấm danh thiếp của mình: “Cậu trai này, tôi tên là Chu Trì, Cục trưởng Cục y tế ở Phong Lăng, đây là danh thiếp của tôi, ở Phong Lăng của chúng tôi vẫn đang thiếu một nhân tài như cậu.”
“Cục trưởng Chu khách sáo rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi” Trần Vũ nhận lấy tấm danh thiếp, khách sáo nói.
“Chủ tịch Lâm, bệnh của ông cụ Lâm không cần lo ngại, phương thuốc này cứ uống theo đơn là được, tuần sau tôi sẽ tới châm cứu cho ông ấy một lần nữa” Trần Vũ nói.
“Được được, làm phiền tới cậu Trần rồi, Thời Hổ, tiễn cậu Trần về” Lâm Văn Phủ dặn dò vệ sĩ của mình.
“Cậu Trần, mời!" Thời Hổ là vệ sĩ của nhà họ Lâm đồng thời cũng là cánh tay phải của Lâm Văn Phủ, anh ta tiễn Trần Vũ ra ngoài.
“Cậu Trần, đây là một chút thành ý của chủ tịch Lâm, không đáng kể gì, mong cậu nhận cho” Sau khi ra ngoài, Thời Hổ cung kính đưa cho Trần Vũ một túi tài liệu.
“Đây là cái gì?” Trần Vũ hỏi.
“Danh thiếp của chủ tịch Lâm và một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có một triệu tiền khám bệnh, còn có chìa khóa của một căn biệt thự tại hồ Bích Nguyệt.” Thời Hổ nói: “Chủ tịch Lâm đã nói, nếu sau này cậu gặp việc gì khó khăn ở Phong Lăng, có thể liên hệ với tôi, tôi sẵn sàng phục vụ cậu bất cứ lúc nào.”
Trần Vũ nghĩ ngợi, hiện tại bản thân xác thực đang cần dùng đến tiền, vậy nên anh tiện tay nhận lấy và nói: “Thay tôi cảm ơn chủ tịch Lâm”
“Không thành vấn đề, mời cậu Trần!” Thời Hổ cúi đầu.
Lúc Trần Vũ về tới phòng bệnh, Diệp Hân Vũ đã nhanh chóng bước tới hỏi một tràng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy Trần Vũ? Vì sao em lại ở bệnh viện? Đây lại là bệnh viện hạng sang ở Phong Lăng, chúng ta làm gì có tiền trả viện phí?”
“Việc của Trâu Đại Long đã giải quyết xong rồi, em yên tâm, cơ thể em không được tốt, ở đây điêu dưỡng sẽ tốt cho cả em và con!” Trần Vũ cười nói: “Anh giúp một người, để cảm ơn,
họ đã thanh toán toàn bộ viện phí, em không cần lo lắng” “Thật vậy sao? Anh, không lừa em chứ?” Diệp Hân Vũ nhìn Trần Vũ với vẻ ngờ vực.
“Anh không có lừa em, anh xin thề! Vợ à, anh đã nói với em, sau này sẽ đối xử tốt với em, cũng sẽ từ bỏ những tật xấu trước đây, em hãy tin tưởng anh một chút” Trần Vũ näm lấy tay cô.
“Vậy, em tin anh.” Diệp Hân Vũ nắm lại tay Trần Vũ, tâm trạng dần dần bình ổn lại.
“Chắc em cũng đói rồi, anh làm đồ ăn cho em nhé!” Trần Vũ cười nói.
Trong phòng VỊP có một gian bếp riêng, các nguyên liệu thường dùng dành cho bà bầu luôn có sẵn, Trần Vũ đã mua một ít dược liệu trước đó, anh xắn tay áo lên, không lâu sau, một phần dược thiện đã được làm xong.
“Đây là món súp gà nhung hươu, nhung hươu có vị ngọt và mặn, giúp bổ thận, chắc xương, an thai, rất tốt cho con” Trân Vũ múc một bát đầy đưa tới trước mắt cô.
Diệp Hân Vũ nhận lấy, ăn một miếng, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Sao em lại khóc? Không ngon à?” Trần Vũ ngạc nhiên.
“Không phải, rất ngon! Anh à, kết hôn được ba năm, đây là lần đầu tiên em được ăn món anh nấu, em thấy rất hạnh phúc, nếu sau này anh vẫn mãi mãi ở bên cạnh em thì tốt biết mấy.” Nước mắt Diệp Hân Vũ rơi như mưa.
Trong lòng Trần Vũ khẽ run lên, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, có lẽ cô đã cảm nhận được anh không phải là Trần Vũ trước kia.
“Em yên tâm đi, anh không đi đâu hết, mãi mãi ở bên cạnh eml” Trần Vũ cười an ủi cô.
Phụ nữ mang thai dễ bưồn ngủ, ăn xong, Diệp Hân Vũ liền thiếp đi, lần này cô thật sự ngủ ngon lành, Trần Vũ đợi khi cô ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Cuối cùng anh cũng phải rời đi, một năm rồi, Lý Thanh Uyển, em và con trai vẫn ổn chứ? Trần Vũ cầm lấy điện thoại, tay run rẩy, gõ số của Lý Thanh Uyển, do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn không dám gọi đi.
Anh nên giải thích thế nào về thân phận mới của bản thân đây? Nói với cô là anh đã chết rồi, sau đó tái sinh trong cơ thể khác sao? Chưa kể đến việc cô có tin hay không, cứ cho là cô tin đi, liệu cô có tiếp nhận anh không?
Nhưng lý trí cuối cùng đã bị đánh bại bởi khao khát, anh căn răng, bấm số điện thoại.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Một âm thanh máy móc lạnh lùng làm Trần Vũ kinh ngạc, lẽ nào thế giới mà anh sống lại không còn là thế giới ban đầu nữa sao?