• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Emma thẳng thắn nói như rằng đang thách thức em, Thứ Lang ban đầu tuy có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng lấy lại vẻ bình thản ban đầu mà cười nhẹ một cái.

- Nếu vậy thì cô phải cố gắng đấy nhé.

Nói ít hiểu nhiều, Thứ Lang trước giờ không thích hơn thua. Nhưng mà Emma đã có ý muốn khiêu chiến với em rồi thù ngại gì Thứ Lang không hùa theo. Dù cho Emma có sinh con được đi nữa thì vợ nhỏ vẫn là vợ nhỏ mà thôi.

Thấy bản thân đang dần bị thua thiệt bởi lời đáp trả đầy thản nhiên của Thứ Lang, Emma có chút sượng mặt mà chẳng nói được lên lời. Ai mà ngờ một người bình tĩnh như em mà cũng độc mồm, độc miệng gớm.



- Thôi cũng trễ rồi tôi xin phép về phòng, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng mãi ngồi ở đây lại sinh bệnh.

- Cũng phải, sương gió chạp tối không tốt cho thai nhi, có cần tôi kêu Minh Ti đưa cô về không?

- Không cần đâu tôi có thể tự đi, cảm ơn đã tiếp đãi.

Emma đứng lên chào tạm biệt Thứ Lang vài câu xong quay người rời đi không ngoảnh mặt lại thêm lần nào. Cứ chờ đi, vẫn chưa xong với cô đâu.

[...]

1 tuần sau



Mới đó mà đã một tuần trôi qua, cuối cùng thì ngày đó cũng đến, ngày Long Kiên cưới vợ mới. Tất cả mọi người trong nhà ai cũng tấp nập tiếp khách chỉ riêng Thứ Lang là vẫn ung dung trong phòng như đang tính toán gì đó. Thật ra không phải hôm nay em hành sự kỳ lạ đâu, mà Thứ Lang khác lạ từ chiều hôm qua rồi.

Hôm qua trong lúc Thứ Lang ngồi đọc sách uống trà chiều thì đột nhiên em cảm thấy cả người mình mệt mỏi vô cùng cứ như bị trúng gió vậy, liền kêu Minh Ti dìu mình vào trong nghỉ ngơi. Ngoài Thiên Đông ra em cũng chẳng muốn ở cùng ai nên đuổi khéo Minh Ti ra ngoài, nào ngờ con bé đi chưa lâu thì em lên cơn co giật. Lúc này đầu óc Thứ Lang vẫn còn tỉnh lắm, em biết rõ bản thân bị gì nhưng toàn thân tê cứng chẳng lên tiếng được lúc đó Thứ Lang còn tưởng cuộc đời mình chấm hết từ đây thì đột nhiên em lại cảm nhận có thứ gì đó rất nặng đè lên người khiến em khó thở vô cùng dần dần chìm sâu vào hôn mê. Đến khi cơ thể em nhẹ tênh chẳng còn tê cứng hay co giật nữa thì cũng là lúc Thứ Lang biết mình đã bị nhập.

Phải, Thứ Lang biết mình bị nhập rồi nhưng em cảm giác như linh hồn của mình chưa thoát khỏi cơ thể, nó vẫn nằm trong cơ thể chỉ là không thể điều khiển được thôi. Lúc này Thứ Lang mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa lấy lại lá bùa từ Nhất Lang, bảo sao lại dễ bị nhập đến thế. Nhưng Thứ Lang không biết dùng cách nào để thoát khỏi sự kiềm hãm này cả, kẻ cướp lấy cơ thể em không cho Thứ Lang thoát ra cũng chẳng để Thứ Lang điều khiển cơ thể, liệu đây có phải là do Út Mai làm? nếu vậy thì em yên tâm rồi. Bởi vì Thứ Lang tin tưởng cậu ta sẽ không làm hại em...


- Mợ ơi, mợ không khỏe có thể ở lại trong phòng không cần ra tiếp khách đâu ạ.


Từ lúc Thiên Đông không còn hầu cho Thứ Lang nữa thì Minh Ti được bà cả ra lệnh cho cô hầu Thứ Lang thay Thiên Đông. Cho dù có việc gì cũng phải bên cạnh chăm sóc Thứ Lang không được rời nữa bước vì thế nên khi mọi người bên ngoài tiếp khách, soạn măm thì nó vẫn được ở cạnh Thứ Lang.


Nó đã ở cả đêm bên ngoài chỉ để canh chừng em, đột nhiên nghe tiếng cửa mở Minh Ti còn tưởng Thứ Lang cần gì liền hỏi thì em bảo muốn ra ngoài.


- Hôm nay là ngày vui của chồng tao, bộ tao không được ra góp vui?


Tuy lời nói rất nhẹ nhàng nhưng Minh Ti lại thấy hôm nay em rất lạ, nó cứ như một người khác vậy. Với cả Thứ Lang nào giờ có xưng hô mày tao đâu?


- Dạ con không có ý đó, chỉ là con sợ mợ vẫn còn mệt...


- Mày lo thừa rồi, dù có mệt tao cũng ra xem con nhỏ thiếp thất làm ăn được gì, còn phải để nó mời trà tao thì mới được bước chân vô cái nhà này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK