Chương 735
Tại sao lại không thể? Mục Lâm Kiên vẫn không chịu được cô làm nũng.
Mục Lâm Kiên dang tay ra ôm cô thật chặt.
Nếu như tai trái nghe lời thâm tình, vậy thì Vũ Vân Hân sẽ nói lời chân thật nhất, muốn dỗ anh không tức giận nữa.
“Lâm Kiên, anh nghe tôi nói! Lúc đầu tôi muốn lợi dụng anh, bây giờ cũng thết Bởi vì anh là người xuất sắc có năng lực, quyền thế mà anh nắm giữ vượt xa người khác. Mà đúng lúc tôi được anh coi trọng, tôi giống người phụ nữ khác đều muốn đi đường tắt là anh, như vậy tôi có thể chạy trốn nhanh hơn. Tôi như vậy thì anh có hận tôi không?”
Bàn tay ôm chặt cô đột nhiên buông ra.
Vũ Vân Hân đột nhiên ôm chặt lại.
Chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, nếu không lúc nào cũng có thể trở thành quả bom nổ tung.
Người hack vào máy tính của họ, đang có mục đích là muốn chia rẽ cô và Mục Lâm kiên!
Đối với Vũ Vân Hân, chuyện này nhất định không được xảy ra.
Cô không thể giả vờ thanh cao bỏ ngón tay vàng này xuống, muốn trách thì trách cả nhà cô bị bắt nạt quá thảm.
Bàn tay non nớt nắm chặt tay Mục Lâm Kiên: “Xin anh nghe xong lời của tôi nói! Tôi biết tôi như là đang lợi dụng anh, đây là tôi không đúng!
Nhưng, số phận quá trêu người, tôi một lòng lợi dụng anh nhưng lại vô tình yêu anh”
Cô đặt tay anh lên ngực mình, anh cảm nhận được nhịp tim qua lòng bàn tay.
Trái tim anh như được vỗ về, khiến Mục Lâm Kiên mềm lòng.
Vũ Vân Hân khẽ tựa vào trong lòng anh, vòng ngực và mùi vị quen thuộc, khiến cô luôn an tâm.
Cô thân mật ngẩng đầu lên, hôn môi của anh.
Hiếm khi thấy cô chủ động, lẽ ra Mục Lâm Kiên nên vui vẻ, nhưng lần này anh không thể vui nổi.
Bờ môi lạnh lùng không đáp lại, anh đứng yên đó như bị mất cảm giác, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vũ Vân Hân giống như một vai kịch, đang làm người đàn ông mất hứng, coi như cởi hết thì người đàn ông này cũng thờ ơ không động lòng.
Một phút đó, cô cố gắng dâng mình lên, dường như khúc mắc trong lòng Mục Lâm Kiên rất khó tan rã.
Bị lợi dụng chính là bị lợi dụng, bị lừa dối cũng chính là bị lừa dối…
Coi như cơ thể Vũ Vân Hân nằm gọn trong ngực anh, thì anh cũng không còn cảm thấy nóng rực như xưa nữa.
Thì ra không phải lúc nào đàn ông cũng bị sắc đẹp câu mất lý trí.
“Được rồi! Vậy chúng ta cứ chấm dứt ở đây đi! Nếu như anh không muốn gặp em, thì bây giờ anh có thể lập tức biến mất!”
“Không được!”
Mục Lâm Kiên nắm chặt tay Vũ Vân Hân không buông.
Ngoại trừ đồ lót thì Vũ Vân Hân đã trần như nhộng.
Cô nhường nhịn như vậy muốn anh vui lòng, nhưng anh lại thờ ơ không động lòng không muốn tha thứ, vậy còn muốn cô làm thế nào nữa?
“Không cho em biến mất!”
Mục Lâm Kiên quả thực là vừa yêu vừa hận cô, cô gái nhỏ trong lòng anh giông như một con kiến nhỏ vậy, thỉnh thoảng cắn anh một cái đã khiến anh đau, thỉnh thoảng xoay quanh một chỗ khiến lòng anh ngứa ngáy.
Anh cưởi áo khoác âu trên người ra, vây cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực: “Phụ nữ đưa tới cửa quá nhiều, nhưng cô lại là người đặc biệt nhất! Đàn bà lấy lòng tôi quá nhiều, nhưng cô là người có dã tâm nhất! Tôi hận chết cô!”
Mỗi một lời của Mục Lâm Kiên đều rất tàn nhãn, anh hận không thể bóp chết cô.