Chương 500: Càng nghĩ càng tức
Vũ Thư Anh tức giận đến mức cả người run run, trơ mắt nhìn Lâm Linh và Vũ Hân Hân rời khỏi.
Mệt mỏi thất bại khiến cô ta cảm thấy chán nản.
Không phải cô ta không giúp, mà là cô ta đã đi giúp.
Lúc nhận được tin tức, cô ta có gọi điện cho Lục Tâm.
Một câu của Lục Tâm hoàn toàn bít đường cô ta, nói chuyện đã định rồi nếu cô ta còn nói giúp thì chứng tỏ cô ta thiên vị.
Lúc ấy Vũ Thư Anh đành phải thuận theo.
Cô định đợi Lâm Linh rời khỏi công ty sẽ giới thiệu công việc nhân tiện cho cô ta thêm chút tiền, kết quả không thể chống lại một câu của Vũ Hân Hân, mọi chuyện liền được giải quyết ổn thỏa.
Địa vị của cô ta trong công ty rõ ràng đã bị lung lay.
Càng nghĩ càng tức. Cô ta cầm tài liệu đi lên tầng cao nhất.
Không biết từ lúc nào trong thang máy đã thêm tầng thứ mười ba.
Từ lâu, tầng mười ba gần như không hề tồn tại.
Vũ Thư Anh thấy chướng mắt, lập tức ra khỏi thang máy, đi đến thang máy ở bộ phận khác.
Trong thang máy ở bộ phận khác cũng xuất hiện tầng thứ mười ba trong bảng số tầng thang máy.
Rốt cuộc Vũ Hân Hân có năng lực gì mà có thể thay đổi quy định nhiều năm của công ty chứ?
Trước đây tầng mười ba chỉ có thể lên được từ hướng cầu thang an toàn.
Bây giờ thì thang máy nào cũng có thể đến được, bao gồm cả thang máy dành riêng cho Mục Lâm Kiên.
Thang máy ở cửa sau thông thẳng lên căn hộ của Mục Lâm Kiên, chỉ dừng ở tầng mười ba và tầng cao nhất.
Cây đinh Vũ Hân Hân này, nếu không nhanh chóng diệt trừ thì sớm muộn gì Vũ Thư Anh cũng không có chỗ mà ngồi.
"Leng keng!"
Cửa thang máy mở ra.
Một bóng dáng nhỏ gầy ôm một đống áo sơ mi đi lướt qua trước mặt cô ta.
"Khoan đã!" Vũ Thư Anh kiêu căng gọi lại.
Vũ Hân Hân mệt đến mức chỉ còn nửa cái mạng, nheo mắt, hỏi: "Có việc gì nói mau"
"Đây không phải áo sơmi của Tổng giám đốc Mục sao? Cô lấy đống áo sơmi này làm gì?"
"Giao hàng!" Vũ Hân Hân nhìn thấy đống đồ trên tay, chỉ muốn đốt cháy hết sạch cho xong.
Vì giặt đống đồ này mà cô đã chạy tới chạy lui sau chuyến mới xong.
"Giao hàng? Giao hàng đi đâu? Tổng giám đốc Mục bảo sao?" Vũ Thư Anh tò mò hỏi.
"Áo sơ mi trắng của Mục Lâm Kiên chuyên tặng cho những cô gái trồng cây si anh ta! Sao? Cô cũng muốn có một cái sao?"
Vũ Hân Hân đánh giá cô ta.
"Nhìn tôi giống kẻ trồng cây si vậy sao? Tôi với Tổng giám đốc Mục chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới thôi." Nói xong, cô ta liền bước đến gần, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Mục Lâm Kiên mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt.
Thực sự là siêu cấp đẹp trai.
"Cô không cần sao? Vậy thì tôi không để lại cho cô nữa!"
Vũ Hân Hân ôm đống áo sơ mi định đi về phía trước thì bị Vũ Thư Anh giữ lấy bả vai, nói: "Chờ một chút. Người chị tốt bụng của em ơi, hóa ra là chị cũng để dành cho em một chiếc sao?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ việc cô có tình cảm đặc biệt với Mục Lâm Kiên mà tôi còn không biết sao? Nể mặt chúng ta cùng cha khác mẹ nên tôi mới để lại cho cô một cái, áo sơmi siêu cấp cơ bản. Mùi hương của người đàn ông kia, cô biết rồi đấy!" Vũ Hân Hân giống như buôn lậu, miệng mỉm cười, nói: "Phụ nữ ai mà chẳng thích mùi vị đàn ông!"
Hai má Vũ Thư Anh đỏ bừng.
"Cái trên này, cầm đi!" Vũ Hân Hân thúc giục nói.
"Sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ!"
"Có gì mà xấu hổ! Cô là chị em tốt duy nhất của tôi, cái gì thú vị nhất chắc chắn phải dành phần cho cô rồi!"
Trong lòng Vũ Thư Anh kích động, đưa tay cầm lấy cái trên cùng, đưa lên mũi hít sâu một hơi.
"Sao lại có mùi hôi thối thối thế nhỉ?" Mùi này hoàn toàn khác mùi bình thường cô ta hay ngửi được của Mục Lâm Kiên.
"Tôi đã nói chiếc đó là thú vị nhất rồi mà, chính là cái mà Mục Lâm Kiên thích nhất, gần như mặc hai mươi bốn giờ một ngày, có thể không có mùi được sao? Đây chính là mùi vị đàn ông đấy! Trong đống này chỉ có cái đó là mùi nặng nhất, cô được hời rồi!"
Vũ Thư Anh mím môi cười, yêu quý nâng niu nó trong lòng bàn tay.
"Gọi chị một tiếng nghe xem nào!" Vũ Hân Hân nhếch miệng cười xấu xa.
"Chị à, chị thật tốt!"
"Ngoan lắm"