Chương 492: Cần giúp một tay không
"Chị, buổi sáng tốt lành!" Vũ Thư Anh mang khuôn mặt rạng rỡ mỉm cười, lễ phép vô cùng: "Chị ăn sáng chưa? Mẹ em nói đến công ty nhất định phải đối xử tốt với chị một chút."
Đây là thay đổi tính cách thối tha sao?
Vũ Thư Anh đưa bữa sáng đã đóng gói kĩ lưỡng cho Vũ Vân Hân: "Chuyện của trước đây, chị là người lớn chắc sẽ không chấp nhất những việc nhỏ nhặt đâu ha, hơn nữa em cũng không biết quá rõ về quá khứ của chị cho nên có chút xúc phạm chị, mong chị tha lỗi"
Không thể tin được một người căm hận cô bấy lâu nay đột nhiên lại bày tỏ tâm tình với cô, nhất định không đáng tin.
thấy Vũ Thư Anh đi cùng cô đến lầu mười ba: "Cần giúp một tay không?"
"Không cần"
Vũ Vân Hân lạnh lùng xoay người, một mình cố hết sức đẩy xe ra khỏi cửa.
Một chiếc giày nhỏ màu xanh lam rơi khỏi xe đẩy.
Vũ Thư Anh đang chuẩn bị rời khỏi thang máy bỗng nhìn thấy chiếc giày nhỏ: "Để em nhìn xem"
Âm thanh vừa dừng lại, những người ngồi trong văn phòng đều nhìn về phía Vũ Vân Hân ngoài hành lang.
Chỉ thấy cô đấy xe đến phòng giải khát một mình.
"Tổ trưởng Vũ, sao hôm nay cô đến muộn vậy. Đây là thùng gì vậy?"
"Không phải là một thùng đồ ăn vặt mới chứ!"
"Cho chúng tôi nhìn một cái đi."
Lâm Linh định đưa tay ra đã bị Vũ Vân Hân trừng mắt: "Ở nhà cô không có ai dạy cô rằng không được tự tiện động vào đồ của người khác sao?"
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt lui về phía sau, nhưng vẫn dán chặt mắt về phía Vũ Vân Hân.
Xe được đẩy đến phòng kho, sau khi Vũ Vân Hân đóng cửa, cô nhanh chóng chạy đến mở thùng ra.
Ba thân hình nhỏ bé bé tròn tròn đang ngồi trong một cái thùng lớn, ôm lấy nhau, rất sợ nếu động đậy thì sẽ bị bắt khi có người phát hiện, điều này lại làm cho Búp Bê khó xử.
"Trước hết ban ngày các con cứ đợi ở trong này!"
Vũ Vân Hân bể mấy đứa nhỏ và đặt chúng ngồi trên ghế"
"Oa! Tầng mười ba thay đổi rồi nè! Búp bê giỏi quá đi!"
So với trước kia quả thật là một trời một vực.
"Đây là đồ ăn mẹ chuẩn bị cho tụi con, tụi con không được tùy tiện ra ngoài đó biết chưa?"
"Vậy nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao?" Há Cảo nhìn một vòng, phát hiện ở đây không có nhà vệ sinh.
"Há Cảo, giày của con đâu?"
Chỉ thấy một chân Há Cảo đi một chiếc tất trắng, chân kia là chiếc giày màu xanh.
"Không phải rớt rồi chứ!"
"Phải làm sao bây giờ?" Há Cảo lo lắng nhìn về phía Vũ Vân Hân.
"Mẹ đi ra ngoài tìm xem, các con nhất định không được đi đâu hết có biết không?"
"Dạ biết." Ba đứa bé gật gật đầu.
Vũ Vân Hân khóa trái cửa, chỉ có cô mới có chìa khóa phòng này, để an toàn cô cất chìa khóa vào hộp đựng điện thoại.
Quay lại hành lang ban nãy lại không thấy chiếc giàu màu xanh nào.
Cô chạy đến thang máy vừa rồi cũng không tìm được.
Kỳ quái, chiếc giày đi đâu được?
"Tổ trưởng, thời gian thăng chức đã được thay đổi! Nó sẽ được tổ chức vào ngày mốt
Nghe được tin này, Vũ Vân Hân vội vàng đi về văn phòng và mở email.
Sao những chuyện gần đây lại nối tiếp nhau từng chuyện từng chuyện.
Hơn nữa lúc này còn lựa chọn giai đoạn đang xảy ra chuyện mẫn cảm của Màn Thầu.
Cô hao tổn tâm trí, thở dài một cái.
Lâm Linh đứng bên ngoài cửa kính nhìn thấy Vũ Vân Hân đã quay về phòng làm việc, cầm cốc lên và đi đến phòng giải khát.
Cô cầm một túi cà phê, xé túi và đi đến phòng kho vào lúc không có ai.
Cửa đã khóa, cô ta còn không mở được huống chi là nhìn vào bên trong.
Cô ta lấy tay đẩy cửa.
"Trưởng phòng, không mở cửa được! Tôi không xem xét được!" Giọng nói của Lâm Linh truyền đến chỗ Vũ Vân Hân.
Vốn đang buồn chán, ba đứa bé lại nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Chúng nháy mắt với nhau, Búp Bê thật là một con quỷ đáng thương, tại sao lại gặp phải nội giản rồi?
Quá đáng như vậy, nhất định phải nói cho Vũ Vân Hân nghe.
"Cô đang làm cái gì vậy?"