Chương 494: Nơi này thật là đẹp
Trong văn phòng xa hoa cao quý không một bóng người.
Vũ Hân Hân thở phào một hơi, cẩn thận ôm sủi Cảo đi vào.
Bởi vì cô biết cách đó không xa có một nhà vệ sinh.
Nơi này là căn hộ riêng trong văn phòng của Mục Lâm Kiên.
Cô đã từng đến một lần, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Nơi này thật là đẹp quá!" Sủi Cảo ngồi trên bồn cầu, đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn buồng vệ sinh xa hoa, nói: "Sao chỉ một nhà vệ sinh mà cũng trang trí xa hoa đẹp đẽ vậy chứ?"
Đôi chân nhỏ bé vui vẻ lắc lư, nhà vệ sinh còn trang bị lò sưởi riêng, ấm áp dễ chịu hơn nhà vệ sinh lạnh như băng ở nhà nhiều.
"Nghiêm túc nào!" Vũ Hân Hân yên lặng liếc mắt, kéo giấy ở bên cạnh giúp cậu lau chùi.
Giấy vệ sinh cho cảm giác mềm mại và thoải mái, tính chất vô cùng tốt, hoa văn tinh xảo, bốn góc còn được viền vàng, trông vô cùng đắt tiền.
"Quá đắt tiền! Ha ha ha!"
Tâm trạng Sủi Cảo rất tốt, bàn tay nhỏ mũm mỉm cầm khăn tay mở ra, nhìn giấy vệ sinh đắt tiền hệt như hai lúa dưới quê mới lên.
"Bé ngoan của mẹ ơi, con có thể nhanh lên được không?" Vũ Hân Hân thực sự sắp bị chọc giận. Đây là nơi của Mục Lâm Kiên, người đàn ông kia xuất quỷ nhập thần, nếu biết cô âm thầm mang con mình đến đây đi toilet thì chắc chắn sẽ giết chết cả hai.
sủi cảo ngồi đó, không có cảm giác gì nữa, chỉ muốn ở lại nơi này thêm một lát, cậu nói: "Sữa rửa mặt kia không phải là loại hôm trước Búp Bê muốn mua mà không có tiền mua sao?"
"Vậy sao?" Vũ Hân Hân bị thu hút bởi những sản phẩm chăm sóc da trên bàn đá cẩm thạch: "Trời đất ơi! Một người đàn ông mà lại dùng nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy à?"
Cô hâm mộ cầm lấy một lọ kem lên, nói: "Đây là phiên bản giới hạn"
"Cái này cũng vậy! Rất nhiều thứ mẹ đều rất thích!"
"Da tên Mục Lâm Kiên kia mềm hay không mềm?" sủi cảo nhảy xuống khỏi bồn cầu, đi đến bên cạnh cô, bò lên trên một cái ghế rồi bôi chét lọ kem mấy chục triệu kia lên trên mặt.
Bắt chước dáng vẻ và phương pháp thoa kem dưỡng da của Vũ Hân Hân.
"Da dẻ anh ta rất mềm mại!" Vũ Hân Hân cười ngây ngô che miệng.
"Búp Bê, mẹ xem cái này đi! Wow... Dầu tập thể hình! Đàn ông giả vờ khí phách!"
Sủi Cảo cầm lấy chai dầu tập thể hình kia rồi mở ra, nghiêng người lắc lắc, bắt chước những người mẫu quảng cáo bày ra tư thế quyến rũ, nói: “Mẹ nói xem có phải Mục Lâm Kiên cũng bối dầu thế này hay không? Quá lẳng lơ!".
Vũ Hân Hân như phát hiện ra một châu lục mới, cơ bụng của nam người mẫu trên hình rất giống Mục Lâm Kiên, nói: "Mẹ chưa từng thấy dáng vẻ anh ta bôi dầu tập thể hình bao giờ! Thật là kích động!"
Hai mẹ con càng nói càng kích động, hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì.
Âm thanh vui vẻ truyền vào trong phòng làm việc.
Vài vị giám đốc điều hành đang báo cáo tình hình với Mục Lâm Kiên liền im lặng, nhìn về phía cửa phòng chưa đóng của Mục Lâm Kiên.
"Con thích dáng người của Mục Lâm Kiên" Sủi Cảo bập bẹ nói: "Sau này con cũng sẽ giống như chú ấy, ha ha ha ha!"
Cậu đứng trên bàn, soi gương ngắm nghía cánh tay và đôi chân mũm mĩm của mình.
"Mẹ cũng thích!"
"Búp Bê, là thèm muốn cơ thể người ta chứ gì!" sủi cảo cười lén như tên trộm.
"Đáng ghét!"
Vũ Hân Hân õng ẹo nói một câu, khiến mấy vị quản lý cấp cao theo bản năng nhìn về phía Mục Lâm Kiên.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiện lạnh mặt, mày hơi nhăn lại, môi mỏng bạc tình nhàn nhạt mở ra: "Lui ra."
Mọi người nghe theo lệnh lặng lẽ lui ra ngoài.
Về phần người phụ nữ và đứa bé trong phòng khiến người ta rất tò mò.
Những người này đều là nhân viên nổi bật nhất công ty, rất ít khi tiếp xúc với nhân viên cơ bản, cho nên họ không hề thấy giọng Vũ Hân Hân quen thuộc chút nào.
Nhưng với Mục Lâm Kiên thì Vũ Hân Hân có hóa thành tro anh cũng phân biệt được rõ ràng.
Anh đứng dậy khỏi vị trí, nghênh ngang đi qua.