Chương 175: Anh giai này lại muốn làm gì thế?
Công ty == Chỉ cần một ngày Mục Lâm Kiên ở Tập đoàn Mục Lẫm, không khí toàn công ty sẽ vô cùng căng thẳng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Lâm Kiên trở về công ty sau một chuyến công tác, và tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đã tỏ lòng tốt đã đứng ở cửa từ sớm và chờ đợi.
Liên quan đến những tin đồn trước đó, không thể nhắc đến chúng trong công ty.
“Tổng giám đốc Mục đến rồi!”
Lại là cảnh tượng quen thuộc, một nhóm người dùng công việc lại một cách nghiêm khắc và lịch sự, cung kính cúi đầu đi về hướng cửa.
Trong đại sảnh im lặng, bầu không khí nghiêm túc bao trùm.
Ba chiếc Rolls Royce sang trọng theo sau một chiếc xe buýt.
Ngay khi xe dừng lại, sân ga xe buýt đông đúc trở nên chật chội.
Vũ Vân Hân bước xuống khỏi đám đông và vội vã đến cổng công ty. Đêm qua cô ngủ muộn và gần như đi muộn vào sáng nay.
Nếu không điểm danh trước chín giờ, thì số điểm chuyên cần của tháng này sẽ không còn nữa.
Ngay khi bước ra cửa, cô đã thấy Mục Lâm Kiên bước ra khỏi xe.
Chết tiệt! Sao lại gặp nhỉ?
Thấy chỉ còn một phút nữa, Vũ Vân Hân lo lắng.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người trong sảnh, một nhóm người đang tâng bốc, cung kính chào đón ông chủ của họ.
Cảnh tượng hình thức kia khiến Vũ Vân Hân cảm thấy cực kỳ đạo đức giả.
Mặc kệ, cô trực tiếp đi ngang qua Mục Lâm Kiên, Tổng giám đốc Mục, chào buổi sáng!”
Phá bỏ quy ước, rõ ràng toàn bộ đại sảnh đều im lặng và nghiêm túc, không ai dám động đậy, chỉ có cố.
“Tít… điểm danh thành công!”
Giày cao gót cạch cạch cahcj vang lên khắp đại sảnh.
Mọi người đều sững sờ.
Từ đầu đến cuối, không ai dám ngang nhiên nhìn thẳng Mục Lâm Kiên.
Vũ Vân Hân nhân thang máy và rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Đứng sau Mục Lâm Kiên, Vũ Thư Anh thì thào, “Thật là thô lỗ”.
Mục Lâm Kiên hờ hững nâng mắt lên, “Có cá tính.”
“Hả?”
Vũ Thư Anh thất thần như nhặt được quả đầu may mắn.
Đây có phải là đang khen ngợi nhân cách của cô ta không?
Cô ta che miệng cười ngượng ngùng.
Vừa định nói gì đó, Mục Lâm Kiên đã đi xa.
Trong văn phòng tổ 5, vị trí của Võ Minh Tính đã bị bỏ trống.
Bốn đồng nghiệp còn lại nhìn thấy Vũ Vân Hân như thể họ nhìn thấy bà cố nội.
“Tổ trưởng, đây là trà gừng đường nâu tôi pha cho cô.”
“Tổ trưởng, đây là lịch trình tôi đã in ra cho cô. Sẽ có một cuộc họp vào lúc 3 giờ chiều nay. Đừng quên nhé!”
Vũ Vân Hân ngồi ở vị trí đó với vẻ mặt lạnh lùng, không nhận lấy thứ gì họ đưa cho.
“Hoặc từ chức hoặc chờ tôi bị sa thải!”
Câu nói rất tuyệt tình.
Bốn nam đồng nghiệp sửng sốt, “Tổ trưởng, chúng tôi không làm gì sai hết! Đều là do Võ Minh Tính bảo chúng tôi làm” “Đồng phạm!”
Vũ Vân Hân lấy lá thư từ chức ra và ném trước mặt họ, “Tôi đã viết nó cho các cậu, chỉ cần ký vào đó là được.”
Những người này, cô sẽ không giữ ở lại!
Càng là những người tâm cơ, thích kết bè kết phái, Vũ Vân Hân càng không bao giờ mềm lòng.
“Tổ trưởng, chúng tôi biết là sai rồi! Nếu cô sa thải chúng tôi, tổ 5 sẽ không có ai giúp cô làm việc đầu”
“Với mức lương 200 triệu mà đăng thông báo tuyển dụng. Cậu nghĩ sẽ có bao nhiêu người ứng tuyển?” Lương của Tập đoàn Mục Lẫm cao, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, nhân đạo, không biết hàng năm có bao nhiêu người muốn vào.
“Tôi cho các cậu một phút để ký, nếu không tôi sẽ giúp các cậu ký luôn, đến lúc ấy sẽ gọi bảo vệ lên đuổi đi đấy!” Vẻ thanh cao của cô hiện rõ, nhưng cô không hề dễ xơi.
Nhưng bọn họ lại đối xử với cô như một kẻ dễ xơi.
“Reng reng…”
Điện thoại đột nhiên rung lên, Mục Lâm Kiên gửi một tin nhắn, “Lên đây.”
Vũ Vân Hân bỗng bất an vì hai từ lạnh lùng và nghiêm khắc.
Dũng khi vừa rồi của cô đột nhiên bị dập tắt.
Anh chàng này lại muốn làm cái quái gì vậy!