Chương 110: Tôi từ chức rồi
“Xin chào, cô Vũ Vân Hân có một người đàn ông họ Võ đang tìm cô ở dưới nhà” Một cuộc gọi nội bộ từ quầy lễ tân ở tầng dưới.
Vũ Vân Hân quay đầu nhìn về phía đại sảnh dưới lầu, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tại sao Võ Hào Kiệt lại ở đây? Cô không thích những người như thế này đến công ty.
“Cô nói với anh ta là tôi từ chức rồi.” Quầy lễ tân sững lại trong giây lát, nhìn người đàn ông trước mặt, “Xin lỗi, cô Vũ Vân Hân đã từ chức rồi ạ”.
Võ Hào Kiệt cau mày, nhìn môi trường văn phòng tráng lệ trước mặt, một người mạnh mẽ như Vũ Vân Hân không thể từ chức được.
Trừ khi cô bị sa thải!
Anh ta biết rằng người phụ nữ này đã không làm việc trong vài năm để nuôi con nên có lẽ cô không thể làm tốt công việc của mình.
Võ Hào Kiệt chán nản bước ra khỏi sảnh.
“Loại phụ nữ này không có lai lịch gì nữa, thật sự không ra gì” Anh khinh thường châm một điếu thuốc, ngồi trong xe nhìn các mỹ nữ đi qua.
Mục Lâm Kiên là thần tượng của mọi đàn ông, bất kể là để chế kinh doanh làm ăn phát đạt, hay chọn người cũng rất giỏi.
Vốn dĩ anh ta muốn hợp tác với công ty lớn này thông qua mối quan hệ của Vũ Vân Hân, nhưng bây giờ anh ta lại nghĩ rằng người phụ nữ này chỉ đáng là đồ chơi của anh ta trong hai ba ngày.
Ở trên lầu, Vũ Vân Hân đã đọc xong ba sấp tài liệu. Cô đã khoanh tròn nó bằng một cây bút đỏ, và thực sự có những lỗ hổng lớn trong nguồn tiền.
Tại sao tổ 5 bị công ty phớt lờ, và một trong số họ có nhiều khả năng là không thành thật? Cô liếc nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
Đang định ăn ở nhà hàng ở tầng dưới, cô thầy Võ Minh Tính và Vũ Thư Anh đang đi cùng nhau. Cả hai đã có một cuộc trò chuyện vô cùng kích thích.
Cô nhìn thấy Vũ Thư Anh bí mật nhận một phong bì đó, mặc dù hai người lén lút nhưng vẫn bị cô nhìn thấy. Đây có phải là hối lộ không? Cô lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bằng chứng, Vũ Thư Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô gập máy lại.
Vũ Vân Hân không thể làm chuyện với lương tâm cắn rứt, thấy Vũ Thư Anh đang nhìn mình chằm chằm về hướng này, tim cô nhói lên.
Cô thấy Vũ Thư Anh đột ngột ra hiệu với cô. Nụ cười này khiến Vũ Vân Hân nghi ngờ cuộc sống. Chết tiệt, người phụ nữ này thực sự đang cười với cô, không phải nên giết cô sao?
Thật ra, cô chưa bao giờ hiểu tại sao mình lại luôn khiến Viên Thư Ảnh khó chịu với bản thân, rõ ràng mấy đồng nghiệp vào công ty cùng thời gian đều không bị trù dập, nhưng người phụ nữ này lại thích nhắm vào cô.
“Tổng giám đốc Mục, ăn cơm cùng nhau nhé?” Giọng điệu chảy dớt khiến Vũ Vân Hân nổi da gà.
“Cô Hân, cô có thể nhường đường chút được không?” Giọng nói của Lục Tâm từ phía sau truyền đến. Cô vội vàng quay lại và nhìn thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng sau lưng cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Cô lúng túng quay đi rồi vội vã đi ngay.
“Đứng lại”. Mục Lâm Kiên nói một cách ngạo nghễ và lạnh lùng. Chỉ là, người phụ nữ này trực tiếp bỏ qua cho anh, không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn. Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên xây xẩm hẳn. Thích trốn như thế à? Vậy thì anh sẽ để cho cô không có nơi nào để trốn.
“Khi nào thì có thông báo thăng chức nhân sự?”
“Tổng giám đốc Mục, không hay lắm đâu ạ! Cô Hân mới đến đây được ba tháng và không có thành tích gì cả. Nếu cất nhắc sẽ bị người khác dị nghị đấy ạ” .
“Ai dị nghị?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng hỏi.
“Cái này….”
“Tôi nói thăng chức cho cô ấy sao? Anh lộ vẻ kiêu ngạo.
“Không phải ạ”. Mục Lâm Kiên thờ ơ quay lại và đi về phía văn phòng.
Lục Tâm đứng nguyên tại chỗ ngượng ngùng, gần đây tổng giám đốc Mục si mê Vũ Vân Hân quá rồi, sao lại không thăng cấp cho Vũ Vân Hân chứ?
“Cái đó… anh Lục” Vũ Vân Hân không biết từ lúc nào đã chạy lại, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“Có vấn đề gì không?”
“Tôi muốn hỏi chút, thông thường ai là người đánh giá dự án đầu tư?”