Chương 480: Tổng giám đốc đang dọn dẹp
Lục Tâm vội vàng cung kính nói: "Mấy chuyện cỏn con như thế này làm sao đảm phiền tới tổng giám đốc Mục được chứ? Để người giúp việc làm là được rồi."
"Cậu thì biết cái gì!"
Lục Tâm trầm mặc cúi đầu: “Vâng ạ! Là do tôi ngốc nghếch, không hiểu được! Vậy hội nghị qua video thì phải làm sao bây giờ?"
Chung quy thì cũng không thể để cho Mục Lâm Kiên mặc tạp dề đi họp được!
"Hoãn lại nửa giờ đi."
"Vâng."
Bởi vì anh còn phải dọn phòng khách nữa.
Lúc này, Mục Lâm Kiên nghĩ rằng nếu quét dọn không sạch sẽ thì bọn trẻ sẽ cảm thấy khó chịu, mà nếu khó chịu thì chúng nó sẽ sinh bệnh! Người phụ nữ xấu xa Vũ Vân Hân kia chắc chắn cũng là phường lười biếng! Nếu lỡ như có ai bị cảm, bị sốt mà không biết cách chăm sóc bản thân thì như thế nào bây giờ?
Vì vậy, nghĩ đến bốn mẹ con, Mục Lâm Kiên lại càng tích cực kỳ cọ khắp nơi.
"Cô gái xinh đẹp, không tắm chung với chúng tôi sao?"
Âm thanh mê hoặc xen lẫn giọng nói dễ thương của ba đứa nhóc phát ra từ phòng tắm trống trải.
Hai tại Mục Lâm Kiên vểnh lên nghe ngóng tình hình, tại vách mạch rừng.
Tắm rửa cho con nít, chuyện thể này, anh chưa từng trải qua...
Tình cha sâu đậm không hiểu vì sao cứ thế mà sinh sôi.
"Không tắm! Lớn lên nhất định phải biết tự mình tắm rửa!" Vũ Vân Hân cầm quần áo và khăn tắm bước ra ngoài.
Mục Lâm Kiên nhìn cánh cửa đóng chặt, nếu anh còn không mau chóng cưới Vũ Vân Hân về nhà, đợi đến khi đứa nhỏ lớn hơn nữa, anh sẽ không thể giúp chúng tắm rửa được? Như vậy là không thể tận hưởng niềm vui lớn lên cùng bọn nhỏ rồi?
"Không còn sớm nữa! Anh bận việc gì thì làm trước đi! Việc còn lại cứ để cho tôi!"
Vũ Vân Hân đi ra phía sau anh, cởi cúc áo chiếc tạp dề anh đang mặc.
“Tôi có thể giúp bạn nhỏ tắm được không?” Đây là lần đầu tiên trong đời Mục Lâm Kiên dùng giọng điệu xuống nước như vậy.
Vũ Vân Hân lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt sợ bị từ chối của anh.
Ngày thường mạnh mẽ và kiên quyết bao nhiêu, vậy mà lúc này, anh ấy trông như một người đàn ông tốt của gia đình.
"Không được!"
Vũ Vân Hân kiên quyết từ chối.
Cô sẽ không bao giờ cho phép người đàn ông này ở một mình với ba đứa nhỏ.
"Ừm!"
Mục Lâm Kiên trả lời một cách hụt hẫng. "Quay về đi!” Vũ Vân Hân mời anh ta ra ngoài.
Không phải đến đây ăn cơm sao? Cơm cũng đã ăn rồi! Còn muốn gì nữa?
Vẻ mặt của Vũ Vân Hân khiển Mục Lâm Kiên lòng đau như dao cắt.
Trước giờ anh không quan tâm đến chuyện này, Mục Lâm Kiên chỉ quan tâm đến tâm trạng của chính mình, anh không quan tâm đến sắc mặt của người khác, càng không có người dám trước mặt anh tỏ thái độ.
Người phụ nữ trước mặt này, dù anh có cứu hay giúp bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Đối với anh nhiệt tình giống như đối phó công việc. Đến lúc mà tất cả nhiệt tình đều biến mất, lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đến vô cùng.
Vũ Vân Hân đích thân mở cửa cho anh ta.
Rõ ràng là anh ta sống ở phía đối diện, cách hành lang và hai cánh cửa, liền ngay lập tức kéo dài khoảng cách.
Mục Lâm Kiên cau mày không hài lòng nhìn vài bước chân trước mặt mình.
Lạnh lùng quay người, Vũ Vân Hân với một thân hình mạnh mẽ và kiên cường đang đứng sau lưng anh không có thời gian để chạy trốn.
Mục Lâm Kiên nắm tay cô, kéo cô vào vòng tay và ép cô lùi về phía sau, đè sát vào tường.
"Anh định làm gì? Bọn nhỏ tắm rửa xong đi ra sẽ nhìn thấy mất."
Cô trông có vẻ hoảng loạn và tức giận, Mục Lâm Kiên mỉm cười.
Có vẻ như anh vẫn thích loại cảm giác này!
Cảm giác mạnh mẽ và độc đoán, khiến người phụ nữ này tức giận, lo lắng nhưng lại không thể chối từ chính là điều anh ấy yêu thích nhất.
Mục Lâm Kiên giữ lấy cằm cô, một nụ hôn mạnh mẽ chặn lấy môi anh.
"Cót két!"
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Vũ Vân Hân đột ngột đấy anh ra.
Nhưng với cơ thể cường tráng và mạnh mẽ của anh không phải cô muốn đẩy là đẩy được.
Sự lo lắng bất an của cô, càng kích động dục vọng chiến thắng của anh.
Bọn nhỏ đi về phía hành lang, tiến đến từng bước từng bước một.
Vũ Vân Hân đánh mạnh vào anh ta, nhưng người đàn ông vẫn không có ý định buông tay, cho đến khi đứa trẻ đi đến góc tường, Mục Lâm Kiên mới buông ra.
Son môi của cô đã bị anh ăn hết sạch.
"Quả nhiên, em vẫn là ngon miệng nhất."