Chương 419: Độc chiếm
Vệ sĩ đi hai bên Võ Hào Kiệt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Vũ Vân Hân, cho dù là nhìn chằm chằm trước mặt Mục Lâm Kiên mà không sợ chết.
Thì ra khi yêu thật sự không sợ chết.
Thậm chí cả suy nghĩ lúc nào là muốn chiếm lấy vị trí bên cạnh.
Vũ Vân Hân chẳng nhìn một cái, mà là ôm chặt lấy Mục Lâm Kiên.
Bị anh đưa đi, rời khỏi đây.
Võ Hào Kiệt như mất toàn thế giới, lúc đầu sẽ đấu tranh với anh, bây giờ lại không hề có phản ứng gì.
Vẻ mặt lạnh lùng ngồi lên xe, để lại cho Mục Lâm Kiên nỗi lo lắng.
Thoáng một cái đã ba giờ sáng, ba bé con vẫn chưa ngủ.
Cuối cùng đã tìm được búp bê chưa?”
Ba bé con dường như thích vây quanh Lục Tâm như một cỗ máy đọc đi đọc lại.
Đến giờ, Lục Tâm đã nhận mười lăm cuộc điện thoại, toàn bộ đều là do cô gái đó gọi đến.
"Đồ cặn bã, anh bớt đào hoa đi được không?" Ba đứa bé nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lục Tâm.
"Tôi..thế này cũng không ảnh hưởng đến mấy đứa, để tôi điều chỉnh lại được chưa?"
"Cút! Chúng tôi ghét nhất là thứ cặn bã như anh! Cút ngay cho chúng tôi nhờ!"
Ba bé con nhìn tên cặn bã liền nghĩ đến cái điện thoại của Võ Hào Kiệt: "Những loại người như các người nên biển khỏi nơi này."
Tội lỗi tràn trề, khiến Lục Tâm cảm thấy khó chịu, anh ta còn nhớ ba bé con ngày thường chúng không như vậy, còn chạy đến bên cạnh anh ta, xem có phải người đẹp không!
Tối này sao lại thật không giống.
"Nghe thấy không! Hãy để chúng tôi nói lại với Mục Lâm Kiên, anh hành hạ chúng tôi."
Vẻ mặt nghi ngờ của Lục Tâm: "Các bảo bối, các em làm sao thể! Tôi giới thiệu các chị gái xinh đẹp cho ấy đứa có được không?"
"Cút!" Ba bé con nghiêm túc nói.
"Bên ngoài rất lạnh. Các em nhẫn tâm vậy sao?" Lục Tâm nói ra hết nỗi oan.
"Gây họa như vậy cho phụ nữ, anh nên lạnh chết"
Ba bé con đem hận thù trút lên anh ta.
"Lúc này tôi cũng buông tay" Mắt nhìn bản thân trở nên như vậy, Lục Tâm buộc lòng phải lấy điện thoại ra.
Cả đám đều giống y hệt như Võ Hào Kiệt, toàn là vợ!
Nhưng nghĩ mà thấy lạ, từ vợ này trước mặt những tên rác rưởi là không đáng một xu.
"Tại sao lại phải đặt tên nick name này, vợ anh không đáng tiền sao?"
Lục Tâm lúng túng nói: “Thuận tiện thôi!”.
"Ha ha!" Há Cảo tức giận gõ xuống mặt bàn, mạnh mẽ như thế, giống như người lớn vậy:"Đùa vui không?"
"Chắn chắc, sau này các em sẽ hiểu thôi." Vốn dĩ Lục Tâm không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đến giờ mặt mày vẫn hớn hở.
Nhìn thì rất muốn đánh.
"Đánh không?" Màn Thầu đi một đường quyền nhỏ.
Bên cạnh hai đứa nhỏ gật đầu: "Đánh!"
Không đánh thì thật sự nuốt không trôi cơn tức, cái loại thành phần rác rưởi sẽ làm nhục hai chữ đàn ông mất.
Ba bé con đến trước mặt Lục Tâm.
"Các em muốn làm gì?" Lục Tâm cười.
"Đánh anh!"
Vừa hét lên, ba bé con đánh trực tiếp vào mặt của Lục Tâm.
"Á! Các em! Sao lại đánh người! Đau quá đi! Dừng tay! Này!"
Lục Tâm đáng thương ngồi lên mặt sàn, lấy điện thoại ra tranh thủ gọi điện cho Mục Lâm Kiên: "Mục tổng! Anh tìm được Vũ Vân Hân chưa, nhanh lên màu đem người đến cứu tôi"
" Rất bận! Tạm biệt!"
Mục Lâm Kiên cúp ngay điện thoại, đem điện thoại ném ra cửa sổ, nhìn vẻ mặt của Vũ Vân Hân: "Cho em cái điện thoại để chuộc lỗi, chủ động chút đi!"
Như thế này xấu hổ lắm, cô cũng không nói ra được.
Hai má của Vũ Vân Hân nóng đến mức như có thể nấu chín một quả trứng gà.
"Tôi... Tôi... mệt rồi! Tôi muốn.."
Tay của Mục Lâm Kiên túm lấy cô, cưỡng chế uy nghiêm: “Một là chủ động, hai là ngày mai công khai quan hệ."
Thế chẳng phải làm khó cô sao?
Rõ ràng anh biết Vũ Vân Hân không đồng ý công khai quan hệ.
Như vậy thì không thể lựa chọn rồi?
“Bây giờ đã rất trễ rồi, nếu ngủ muộn, sẽ trọc đầu sẽ béo lên sẽ đầy dầu mỡ, sẽ không đẹp trai nữa, đến lúc đó bụng sẽ phệ đẩy."
Mang tiếng không tốt nghe phiền lắm đấy.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo đi qua, trực tiếp đẩy cô áp sát vào ngực, cưỡng hôn cô.