Cuộc sống sau hôn nhân của Hoài An và Bích Nguyệt phải nói là vô cùng viên mãn. Cả hai sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn nhất.
Cả cái tập đoàn Cố thị từ trên xuống dưới không ai là không biết Cố tổng của bọn họ sủng vợ lên tận trời, đội vợ lên đầu luôn rồi.
Một tuần có bảy ngày thì Cố tổng của bọn họ chỉ đến công ty có một ngày, sáu ngày còn lại nghe nói đều là giành thời gian đưa vợ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đám nhân viên nữ trong công ty nhìn vào chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ vợ chồng vị giám đốc trẻ tuổi này.
" Các cô nói xem hôm nay liệu giám đốc có đến công ty không? ".
Một cô nhân viên tiếp thị đứng ở bàn làm việc trong công ty lên tiếng bàn tán với các đồng nghiệp còn lại.
Mấy cô gái kia cũng xôn xao nhảy vào tán chuyện.
" Tôi dám chắc là không. Không biết là hôm nay Cố tổng sẽ đưa vợ đi tới đâu chơi nhỉ? ".
" Ước gì tôi cũng lấy được một người sủng tôi như vậy. Chỉ cần bằng một phần mười của Cố tổng thôi tôi cũng đã mãn nguyện rồi! ".
Người ngoài nhìn vào đều sẽ chỉ biết Bích Nguyệt là cô gái may mắn lắm, chắc hẳn kiếp trước cô đã giải cứu cả thế giới nên mới có thể lấy được một người chồng hoàn mỹ như Cố Hoài An.
Nhưng đối với Cố Hoài An, người may mắn phải là anh mới đúng. Anh tự nhận định mình chính là người đàn ông có được đặc ân lớn từ vũ trụ gửi đến, mới có thể lấy được cô.
Hoài An đang cùng Bích Nguyệt hưởng thụ phong cảnh mỹ tình trên một ngôi nhà gỗ nằm cao tít trên đỉnh một ngọn núi. Hai người cùng ngồi trên sân thượng cao ngắm nhìn xuống cảnh vật non nước phía dưới.
Bích Nguyệt được anh ôm trọn mà ngồi vào lòng anh. Cô cảm nhận rất rõ hơi thở ấm áp của anh phả vào đỉnh đầu mình. Bích Nguyệt khẽ ngoảnh đầu lại, ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai soái khí của anh mà tươi cười, giọng nói đùa nghịch hỏi.
" Chồng yêu! Anh không định về công ty thật sao? ".
Hoài An hơi cúi đầu xuống, ánh mắt vạn phần cưng chiều, dịu dàng nhìn cô mà trầm giọng trả lời.
" Kệ đi vợ. Công ty đã có phó giám đốc An Tần lo rồi. Để cậu ta xử lý công việc trong công ty là hợp lý nhất ".
Bích Nguyệt nghe anh nói mà mặt mày tươi tỉnh, không khỏi cười thầm, khẽ mắng yêu anh.
" Anh đó! Không sợ bị người ta nói là bị em mê hoặc mà bỏ bê công việc sao? ".
Hoài An hơi nhướn mày, anh khẽ nheo mắt, ôm eo cô chặt hơn mà thản nhiên trả lời.
" Vậy thì cũng là bị sắc đẹp của em làm cho mê mệt đi ".
Bích Nguyệt thật sự chỉ biết cười tủm, bất lực trước anh mà thôi.
Cô lại quay mặt lại nhìn thẳng ra cảnh mây trời phía trước, giống như suy nghĩ gì đó lại cất giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
" Hoài An, hay là…chúng ta sinh em bé đi! Để anh và em có con bầu bạn cùng ".
Hoài An nghe cô đột nhiên đề nghị như vậy thì hơi ngớ người trong giây lát, hơi hướng xuống cô mà thoảng thốt.
" Ý vợ là…muốn sản xuất em bé sao? ".
Bích Nguyệt bị cái dáng vẻ ngây ngốc này của anh làm cho phì cười.
Hoài An giống như thực sự suy nghĩ về vấn đề này, anh hơi chau mày lại ngẫm nghĩ một lát. Sau đó mới ngớ ra mà nhanh mồm nhanh miệng, vẻ mặt hớn hở nói.
" Được đó vợ. Mình cùng sản xuất em bé đi! ".
Nhìn cái ánh mắt háo hức của anh, Bích Nguyệt thật sự không nhịn được cười. Khi cô còn đang che miệng cười tủm tỉm thì anh đã đứng dậy bế cô lên nhấc chân hướng về phía chiếc giường được trải gọn gàng bên trong phòng.
Bích Nguyệt bị hành động bất chợt của anh làm cho bất ngờ, lúc này mới kịp định thần lại mà vỗ nhẹ vào cánh tay anh, cười ngượng nói nhỏ.
" Anh…anh làm gì vậy? ".
Chỉ nghe anh rất thản nhiên, vẻ mặt vô tội đáp lại.
" Thì sản xuất em bé cùng vợ ".
" Nhưng…nhưng em đâu có nói là làm ngay ".
Hoài An khẽ cúi xuống nhìn cô vẻ mặt ngây thơ nhìn mình, anh không nói gì liền trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Bích Nguyệt rất nhanh liền thả lỏng người, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt đến bất ngờ đó.
Anh từ từ đặt cô xuống giường, làm động tác nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ chiếc áo lụa mỏng trên người cô ra, sau đó là đến quần áo lót bên trong. Bích Nguyệt cũng rất phối hợp đưa tay cởi từng lớp cúc áo trên người anh.
Thoáng chốc, trên người cả hai đã chẳng còn thứ gì vướng bận. Hai cơ thể trần trụi cùng hòa quyện vào nhau, giống như hợp nhất làm một.
Hoài An vừa hôn cô tới tấp, lại nhẹ nhàng luồn tay xuống vị trí hai trái bồng đào căng tròn trắng hồng mà nắn bóp. Anh tha hồ mơn trớn trên cơ thể trần trụi trắng trẻo của cô. Anh từ đôi môi mọng hôn xuống xương quai xanh rồi từ từ kéo xuống vị trí phía dưới. Bàn tay hư hỏng của anh không an phận mà càn quét khắp cơ thể cô.
Bích Nguyệt khẽ nhắm mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ mà cảm nhận khoái cảm anh mang lại cho mình. Móng tay cô khẽ cào lên da thịt anh càng khiến cho anh tăng thêm phần kích thích mà làm mạnh bạo hơn, cuồng nhiệt hơn.
Hai người cứ như vậy chìm trong cảnh tình ái muội mờ ảo. Cả căn phòng thoáng chốc đều tràn ngập mùi vị tình dục, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh triền miên khiến cho người ta nghe thấy chỉ biết đỏ mặt.
…
Mà ở phòng phó giám đốc Cố thị lúc này, An Tần đang ngồi chễm chệ trên ghế phó giám đốc, cậu ta vẻ mặt chán ngấy ngồi tựa tay chống cằm mà mặt buồn không muốn nói.
Vốn dĩ cậu ta định sau đám cưới của Hoài An và Bích Nguyệt sẽ tiếp tục làm cái nghề đánh cắp thông tin của mình. Nào ngờ, người anh tốt của cậu ta liền kêu cậu ta nên đổi nghề đi, để không phải suốt ngày sống trong bóng tối nữa. Kết quả, Hoài An liền đẩy cho cậu ta cái chức Phó giám đốc tập đoàn Cố thị.
Mới đầu cậu ta làm liền rất hưng phấn khi được ngồi lên cái chức vụ quyền cao được người ta kính nể như này cho nên liền đồng ý.
Nào ngờ, ai mà biết cái chức phó giám đốc này lại phải làm nhiều việc như vậy, nhàm chán tới mức cậu ta ngấy đến mang tai rồi.
Ngày nào cũng ngồi ở đây, cứ mấy chốc lại có người đem tài liệu lên cho cậu ta xem qua. Đã thế, cái người đem cậu ta lên cái chức này liền để cậu ta giải quyết hết công vụ trong công ty mà bỏ đi du lịch tận hưởng cuộc sống với vợ cơ chứ!
An Tần chỉ biết ngồi đó mà than trời than đất.
" Thật là vô tâm! Hai người bỏ lại công ty cho tôi giải quyết đi tận hưởng cuộc sống thần tiên thế mà được à! ".
…
Cả cái tập đoàn Cố thị từ trên xuống dưới không ai là không biết Cố tổng của bọn họ sủng vợ lên tận trời, đội vợ lên đầu luôn rồi.
Một tuần có bảy ngày thì Cố tổng của bọn họ chỉ đến công ty có một ngày, sáu ngày còn lại nghe nói đều là giành thời gian đưa vợ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đám nhân viên nữ trong công ty nhìn vào chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ vợ chồng vị giám đốc trẻ tuổi này.
" Các cô nói xem hôm nay liệu giám đốc có đến công ty không? ".
Một cô nhân viên tiếp thị đứng ở bàn làm việc trong công ty lên tiếng bàn tán với các đồng nghiệp còn lại.
Mấy cô gái kia cũng xôn xao nhảy vào tán chuyện.
" Tôi dám chắc là không. Không biết là hôm nay Cố tổng sẽ đưa vợ đi tới đâu chơi nhỉ? ".
" Ước gì tôi cũng lấy được một người sủng tôi như vậy. Chỉ cần bằng một phần mười của Cố tổng thôi tôi cũng đã mãn nguyện rồi! ".
Người ngoài nhìn vào đều sẽ chỉ biết Bích Nguyệt là cô gái may mắn lắm, chắc hẳn kiếp trước cô đã giải cứu cả thế giới nên mới có thể lấy được một người chồng hoàn mỹ như Cố Hoài An.
Nhưng đối với Cố Hoài An, người may mắn phải là anh mới đúng. Anh tự nhận định mình chính là người đàn ông có được đặc ân lớn từ vũ trụ gửi đến, mới có thể lấy được cô.
Hoài An đang cùng Bích Nguyệt hưởng thụ phong cảnh mỹ tình trên một ngôi nhà gỗ nằm cao tít trên đỉnh một ngọn núi. Hai người cùng ngồi trên sân thượng cao ngắm nhìn xuống cảnh vật non nước phía dưới.
Bích Nguyệt được anh ôm trọn mà ngồi vào lòng anh. Cô cảm nhận rất rõ hơi thở ấm áp của anh phả vào đỉnh đầu mình. Bích Nguyệt khẽ ngoảnh đầu lại, ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai soái khí của anh mà tươi cười, giọng nói đùa nghịch hỏi.
" Chồng yêu! Anh không định về công ty thật sao? ".
Hoài An hơi cúi đầu xuống, ánh mắt vạn phần cưng chiều, dịu dàng nhìn cô mà trầm giọng trả lời.
" Kệ đi vợ. Công ty đã có phó giám đốc An Tần lo rồi. Để cậu ta xử lý công việc trong công ty là hợp lý nhất ".
Bích Nguyệt nghe anh nói mà mặt mày tươi tỉnh, không khỏi cười thầm, khẽ mắng yêu anh.
" Anh đó! Không sợ bị người ta nói là bị em mê hoặc mà bỏ bê công việc sao? ".
Hoài An hơi nhướn mày, anh khẽ nheo mắt, ôm eo cô chặt hơn mà thản nhiên trả lời.
" Vậy thì cũng là bị sắc đẹp của em làm cho mê mệt đi ".
Bích Nguyệt thật sự chỉ biết cười tủm, bất lực trước anh mà thôi.
Cô lại quay mặt lại nhìn thẳng ra cảnh mây trời phía trước, giống như suy nghĩ gì đó lại cất giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
" Hoài An, hay là…chúng ta sinh em bé đi! Để anh và em có con bầu bạn cùng ".
Hoài An nghe cô đột nhiên đề nghị như vậy thì hơi ngớ người trong giây lát, hơi hướng xuống cô mà thoảng thốt.
" Ý vợ là…muốn sản xuất em bé sao? ".
Bích Nguyệt bị cái dáng vẻ ngây ngốc này của anh làm cho phì cười.
Hoài An giống như thực sự suy nghĩ về vấn đề này, anh hơi chau mày lại ngẫm nghĩ một lát. Sau đó mới ngớ ra mà nhanh mồm nhanh miệng, vẻ mặt hớn hở nói.
" Được đó vợ. Mình cùng sản xuất em bé đi! ".
Nhìn cái ánh mắt háo hức của anh, Bích Nguyệt thật sự không nhịn được cười. Khi cô còn đang che miệng cười tủm tỉm thì anh đã đứng dậy bế cô lên nhấc chân hướng về phía chiếc giường được trải gọn gàng bên trong phòng.
Bích Nguyệt bị hành động bất chợt của anh làm cho bất ngờ, lúc này mới kịp định thần lại mà vỗ nhẹ vào cánh tay anh, cười ngượng nói nhỏ.
" Anh…anh làm gì vậy? ".
Chỉ nghe anh rất thản nhiên, vẻ mặt vô tội đáp lại.
" Thì sản xuất em bé cùng vợ ".
" Nhưng…nhưng em đâu có nói là làm ngay ".
Hoài An khẽ cúi xuống nhìn cô vẻ mặt ngây thơ nhìn mình, anh không nói gì liền trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Bích Nguyệt rất nhanh liền thả lỏng người, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt đến bất ngờ đó.
Anh từ từ đặt cô xuống giường, làm động tác nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ chiếc áo lụa mỏng trên người cô ra, sau đó là đến quần áo lót bên trong. Bích Nguyệt cũng rất phối hợp đưa tay cởi từng lớp cúc áo trên người anh.
Thoáng chốc, trên người cả hai đã chẳng còn thứ gì vướng bận. Hai cơ thể trần trụi cùng hòa quyện vào nhau, giống như hợp nhất làm một.
Hoài An vừa hôn cô tới tấp, lại nhẹ nhàng luồn tay xuống vị trí hai trái bồng đào căng tròn trắng hồng mà nắn bóp. Anh tha hồ mơn trớn trên cơ thể trần trụi trắng trẻo của cô. Anh từ đôi môi mọng hôn xuống xương quai xanh rồi từ từ kéo xuống vị trí phía dưới. Bàn tay hư hỏng của anh không an phận mà càn quét khắp cơ thể cô.
Bích Nguyệt khẽ nhắm mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ mà cảm nhận khoái cảm anh mang lại cho mình. Móng tay cô khẽ cào lên da thịt anh càng khiến cho anh tăng thêm phần kích thích mà làm mạnh bạo hơn, cuồng nhiệt hơn.
Hai người cứ như vậy chìm trong cảnh tình ái muội mờ ảo. Cả căn phòng thoáng chốc đều tràn ngập mùi vị tình dục, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh triền miên khiến cho người ta nghe thấy chỉ biết đỏ mặt.
…
Mà ở phòng phó giám đốc Cố thị lúc này, An Tần đang ngồi chễm chệ trên ghế phó giám đốc, cậu ta vẻ mặt chán ngấy ngồi tựa tay chống cằm mà mặt buồn không muốn nói.
Vốn dĩ cậu ta định sau đám cưới của Hoài An và Bích Nguyệt sẽ tiếp tục làm cái nghề đánh cắp thông tin của mình. Nào ngờ, người anh tốt của cậu ta liền kêu cậu ta nên đổi nghề đi, để không phải suốt ngày sống trong bóng tối nữa. Kết quả, Hoài An liền đẩy cho cậu ta cái chức Phó giám đốc tập đoàn Cố thị.
Mới đầu cậu ta làm liền rất hưng phấn khi được ngồi lên cái chức vụ quyền cao được người ta kính nể như này cho nên liền đồng ý.
Nào ngờ, ai mà biết cái chức phó giám đốc này lại phải làm nhiều việc như vậy, nhàm chán tới mức cậu ta ngấy đến mang tai rồi.
Ngày nào cũng ngồi ở đây, cứ mấy chốc lại có người đem tài liệu lên cho cậu ta xem qua. Đã thế, cái người đem cậu ta lên cái chức này liền để cậu ta giải quyết hết công vụ trong công ty mà bỏ đi du lịch tận hưởng cuộc sống với vợ cơ chứ!
An Tần chỉ biết ngồi đó mà than trời than đất.
" Thật là vô tâm! Hai người bỏ lại công ty cho tôi giải quyết đi tận hưởng cuộc sống thần tiên thế mà được à! ".
…