Tối đến, Bích Nguyệt vệ sinh cá nhân xong liền trở về phòng ngủ, lại thoáng nhìn sang thấy phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn.
Cô có chút nghi hoặc. Giờ cũng đã muộn, đồng hồ điểm gần 10 giờ rồi, nhưng phòng Cố Hoài An vẫn còn bật đèn. Anh chưa ngủ sao?
Nghĩ vậy, Bích Nguyệt có chút tò mò quyết định gõ cửa phòng anh.
Cố Hoài An rất nhanh đi ra mở cửa, vẻ mặt có chút mơ hồ nhìn cô. Bích Nguyệt nghiêm mặt khẽ hỏi anh:
" Này anh, giờ đã muộn thế này sao anh còn chưa ngủ? ".
Cố Hoài An sắc mặt có chút không tốt, tái nhợt nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới nhăn mặt mở miệng.
" Vợ ơi, chồng không ngủ được ".
Bích Nguyệt hơi ngó đầu vào bên trong, thấy tất cả mọi nơi đều bật đèn sáng chói thì quay ra, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như ngờ vực nhìn anh khẽ hỏi.
" Đừng có nói với tôi là anh sợ bóng tối nhá? ".
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Bích Nguyệt liền chắc chắn mấy phần. Theo như kinh nghiệm y khoa của cô, những người có chứng ám ảnh tâm lí thường sẽ có nỗi sợ bóng tối nghiêm trọng. Vậy thì đúng rồi. Nhìn vẻ mặt có chút khó coi của anh Bích Nguyệt thoáng chốc có vài phần đồng cảm. Cô hơi đến gần khẽ ôm lấy anh mà trấn an.
" Không sao đâu. Không có gì đáng sợ hết ".
Cố Hoài An được cô ôm, mặt ghì vào hõm cổ cô cánh mũi anh liền ngửi thấy một mùi nước hoa oải ương rất đặc trưng, lại không làm cho người ta khó chịu mà đem lại cảm giác dịu nhẹ, dễ chịu.
Trong đầu anh lại bất giác nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Anh hơi cúi đầu, ôm lấy cô, giọng nói vạn phần đáng thương, không khỏi khiến cho người ta thương cảm.
" Vợ ơi, chồng muốn ngủ cùng vợ ".
Bích Nguyệt nghe thấy câu nói này của anh liền bị làm cho sửng sốt mà vội buông anh ra. Cô dùng ánh mắt thất kinh nhìn anh, có chút hoảng loạn, lại lúng túng nói không thành câu.
" Anh..anh..anh nói gì vậy. Tại sao lại muốn ngủ..ngủ cùng tôi chứ ".
Cố Hoài An nhìn cô, ánh mắt lộ rõ tia u buồn, khuôn mặt tiết soái lại âm trầm, giống như bất cần, nhỏ giọng.
" Vậy là vợ không muốn ngủ cùng chồng! ".
Tuy Bích Nguyệt đúng thực là có chút khó chịu, kích động trước yêu cầu của Cố Hoài An. Dù sao cô cũng là nữ mà, trước kia yêu Trương Tầm 4 năm cũng chưa đến mức ngủ cùng nhau. Vậy mà Cố Hoài An này hiện tại lại muốn cô ngủ cùng anh. Vì thế mới khiến cô có chút kinh hãi.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ có chút ủy khuất kia của anh khiến cho tâm tính của Bích Nguyệt nổi lên lòng trắc ẩn của cô. Cô không nỡ từ chối người đang bệnh như anh.
Thấy cô có chút phân vân, nghĩ ngợi, Cố Hoài An lại cố nói thêm một câu.
" Vợ không muốn thì thôi. Chỉ là chồng sợ tối thôi, bình thường..đều sợ như vậy ".
Bích Nguyệt thời khắc này sau một hồi đấu tranh tư tưởng rất lâu liền cắn răng nhắm mắt nói với anh.
" Được rồi..Tôi sẽ ngủ cùng anh ".
Cố Hoài An trong thời điểm Bích Nguyệt không để ý liền khóe môi hơi cong lên.
Khi cô mở mắt ra liền anh dùng ánh mắt cảm kích lấp lánh nhìn cô. Cô đành chịu thua. Trong lòng thầm an ủi bản thân.
" Thôi vậy, dù sao anh ấy cũng là người bệnh. Mình là bác sĩ, chăm sóc cho anh ấy cũng là đương nhiên ".
Cố Hoài An liền dẫn cô vào phòng. Bích Nguyệt nhìn thấy chiếc giường lớn trước mặt thì quay sang nói với anh.
" Anh ngủ trước đi, tôi sẽ trông cho anh ngủ ".
Cố Hoài An hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp cất lên.
" Vợ không ngủ sao? ".
Bích Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nói.
" Được rồi, anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ cùng anh ".
Nói rồi cô liền đi đến chải chăn mền ra. Cố Hoài An biết bản thân được như ý muốn liền ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống, sau đó liền trưng ra vẻ mặt thản nhiên, đập tay sang vị trí đệm bên cạnh.
" Chỗ của vợ ".
Bích Nguyệt cười ngượng, đành bất lực trước anh mà leo lên giường, nằm kế bên cạnh anh.
Hai người một nam một nữ nằm cùng một giường nhưng lại giữ một khoảng nhỏ ở giữa, ngăn cách hai người.
Hoài An bắt đầu từ từ nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được. Có lẽ một phần là vì chứng sợ bóng tối, một phần là vì đã gần 5 năm anh không có thói quen ngủ ban đêm rồi.
Mà Bích Nguyệt lúc nằm xuống vẫn luôn thức, cô quay sang nhìn người đàn ông đã nhắm mắt nhưng vẻ mặt lại có chút nhăn lại, cô quan sát thấy lông mày anh hơi nhíu lại liền biết anh không ngủ được.
Cô nhẹ giọng đề nghị.
" Anh không ngủ được sao? Hay là để tôi hát cho anh ngủ nha..Mặc dù tôi hát không được hay cho lắm, nhưng tôi sẽ cố hát để giúp anh ngủ được ".
Cô nói rồi liền cất giọng hát lên, giọng hát ngọt ngào trong trẻo khiến cho người ta nghe vào rất lọt tai, rất dễ chịu.
Chỉ thấy lời bài hát cất lên đến một nửa, Cố Hoài An lông mày không còn nhíu chặt nữa, từ từ thả lỏng ra, giống như đang thực sự bị giọng hát của cô ru ngủ, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu lại tự nói với chính mình. " Giọng cô ấy nghe thật dễ chịu ".
Thoáng chốc, cả căn phòng đều vang lên giọng hát của cô.
" Anh là ai từ đâu bước đến bên đây dịu dàng chân phương
Anh là ai tựa như ánh nắng ban mai ngọt ngào trong sương
Ngắm anh thật lâu
Con tim em yếu mềm
Đắm say từ phút đó
Từng giây trôi yêu thêm
[........ ]
Cầm tay em dựa vai em
Kề bên em nơi này có em
Gió mang câu tình ca
Ngàn ánh sao vụt qua nhẹ ôm lấy anh
[......... ]
" Lời bài hát < Nơi này có anh >_ Sơn Tùng M-TP ".
Cô có chút nghi hoặc. Giờ cũng đã muộn, đồng hồ điểm gần 10 giờ rồi, nhưng phòng Cố Hoài An vẫn còn bật đèn. Anh chưa ngủ sao?
Nghĩ vậy, Bích Nguyệt có chút tò mò quyết định gõ cửa phòng anh.
Cố Hoài An rất nhanh đi ra mở cửa, vẻ mặt có chút mơ hồ nhìn cô. Bích Nguyệt nghiêm mặt khẽ hỏi anh:
" Này anh, giờ đã muộn thế này sao anh còn chưa ngủ? ".
Cố Hoài An sắc mặt có chút không tốt, tái nhợt nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới nhăn mặt mở miệng.
" Vợ ơi, chồng không ngủ được ".
Bích Nguyệt hơi ngó đầu vào bên trong, thấy tất cả mọi nơi đều bật đèn sáng chói thì quay ra, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như ngờ vực nhìn anh khẽ hỏi.
" Đừng có nói với tôi là anh sợ bóng tối nhá? ".
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Bích Nguyệt liền chắc chắn mấy phần. Theo như kinh nghiệm y khoa của cô, những người có chứng ám ảnh tâm lí thường sẽ có nỗi sợ bóng tối nghiêm trọng. Vậy thì đúng rồi. Nhìn vẻ mặt có chút khó coi của anh Bích Nguyệt thoáng chốc có vài phần đồng cảm. Cô hơi đến gần khẽ ôm lấy anh mà trấn an.
" Không sao đâu. Không có gì đáng sợ hết ".
Cố Hoài An được cô ôm, mặt ghì vào hõm cổ cô cánh mũi anh liền ngửi thấy một mùi nước hoa oải ương rất đặc trưng, lại không làm cho người ta khó chịu mà đem lại cảm giác dịu nhẹ, dễ chịu.
Trong đầu anh lại bất giác nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Anh hơi cúi đầu, ôm lấy cô, giọng nói vạn phần đáng thương, không khỏi khiến cho người ta thương cảm.
" Vợ ơi, chồng muốn ngủ cùng vợ ".
Bích Nguyệt nghe thấy câu nói này của anh liền bị làm cho sửng sốt mà vội buông anh ra. Cô dùng ánh mắt thất kinh nhìn anh, có chút hoảng loạn, lại lúng túng nói không thành câu.
" Anh..anh..anh nói gì vậy. Tại sao lại muốn ngủ..ngủ cùng tôi chứ ".
Cố Hoài An nhìn cô, ánh mắt lộ rõ tia u buồn, khuôn mặt tiết soái lại âm trầm, giống như bất cần, nhỏ giọng.
" Vậy là vợ không muốn ngủ cùng chồng! ".
Tuy Bích Nguyệt đúng thực là có chút khó chịu, kích động trước yêu cầu của Cố Hoài An. Dù sao cô cũng là nữ mà, trước kia yêu Trương Tầm 4 năm cũng chưa đến mức ngủ cùng nhau. Vậy mà Cố Hoài An này hiện tại lại muốn cô ngủ cùng anh. Vì thế mới khiến cô có chút kinh hãi.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ có chút ủy khuất kia của anh khiến cho tâm tính của Bích Nguyệt nổi lên lòng trắc ẩn của cô. Cô không nỡ từ chối người đang bệnh như anh.
Thấy cô có chút phân vân, nghĩ ngợi, Cố Hoài An lại cố nói thêm một câu.
" Vợ không muốn thì thôi. Chỉ là chồng sợ tối thôi, bình thường..đều sợ như vậy ".
Bích Nguyệt thời khắc này sau một hồi đấu tranh tư tưởng rất lâu liền cắn răng nhắm mắt nói với anh.
" Được rồi..Tôi sẽ ngủ cùng anh ".
Cố Hoài An trong thời điểm Bích Nguyệt không để ý liền khóe môi hơi cong lên.
Khi cô mở mắt ra liền anh dùng ánh mắt cảm kích lấp lánh nhìn cô. Cô đành chịu thua. Trong lòng thầm an ủi bản thân.
" Thôi vậy, dù sao anh ấy cũng là người bệnh. Mình là bác sĩ, chăm sóc cho anh ấy cũng là đương nhiên ".
Cố Hoài An liền dẫn cô vào phòng. Bích Nguyệt nhìn thấy chiếc giường lớn trước mặt thì quay sang nói với anh.
" Anh ngủ trước đi, tôi sẽ trông cho anh ngủ ".
Cố Hoài An hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp cất lên.
" Vợ không ngủ sao? ".
Bích Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nói.
" Được rồi, anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ cùng anh ".
Nói rồi cô liền đi đến chải chăn mền ra. Cố Hoài An biết bản thân được như ý muốn liền ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống, sau đó liền trưng ra vẻ mặt thản nhiên, đập tay sang vị trí đệm bên cạnh.
" Chỗ của vợ ".
Bích Nguyệt cười ngượng, đành bất lực trước anh mà leo lên giường, nằm kế bên cạnh anh.
Hai người một nam một nữ nằm cùng một giường nhưng lại giữ một khoảng nhỏ ở giữa, ngăn cách hai người.
Hoài An bắt đầu từ từ nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được. Có lẽ một phần là vì chứng sợ bóng tối, một phần là vì đã gần 5 năm anh không có thói quen ngủ ban đêm rồi.
Mà Bích Nguyệt lúc nằm xuống vẫn luôn thức, cô quay sang nhìn người đàn ông đã nhắm mắt nhưng vẻ mặt lại có chút nhăn lại, cô quan sát thấy lông mày anh hơi nhíu lại liền biết anh không ngủ được.
Cô nhẹ giọng đề nghị.
" Anh không ngủ được sao? Hay là để tôi hát cho anh ngủ nha..Mặc dù tôi hát không được hay cho lắm, nhưng tôi sẽ cố hát để giúp anh ngủ được ".
Cô nói rồi liền cất giọng hát lên, giọng hát ngọt ngào trong trẻo khiến cho người ta nghe vào rất lọt tai, rất dễ chịu.
Chỉ thấy lời bài hát cất lên đến một nửa, Cố Hoài An lông mày không còn nhíu chặt nữa, từ từ thả lỏng ra, giống như đang thực sự bị giọng hát của cô ru ngủ, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu lại tự nói với chính mình. " Giọng cô ấy nghe thật dễ chịu ".
Thoáng chốc, cả căn phòng đều vang lên giọng hát của cô.
" Anh là ai từ đâu bước đến bên đây dịu dàng chân phương
Anh là ai tựa như ánh nắng ban mai ngọt ngào trong sương
Ngắm anh thật lâu
Con tim em yếu mềm
Đắm say từ phút đó
Từng giây trôi yêu thêm
[........ ]
Cầm tay em dựa vai em
Kề bên em nơi này có em
Gió mang câu tình ca
Ngàn ánh sao vụt qua nhẹ ôm lấy anh
[......... ]
" Lời bài hát < Nơi này có anh >_ Sơn Tùng M-TP ".