Lúc bố Bích Nguyệt từ trong phòng chầm chậm đi ra, ông mới khỏi bệnh nên dáng đi còn khá khập khiễng. Vừa nhìn thấy Hoài An ngồi ở một góc thì nghiêm giọng tò mò hỏi.
" Ai vào nhà mình vậy? ".
Cố Hoài An vừa nhìn thấy bố vợ thì đứng vội lên cúi đầu luống cuống chào hỏi.
" Cháu chào chú! Cháu là ch… ".
Anh vừa định theo thói quen giới thiệu mình là chồng của cô nhưng lại liếc thấy cô nháy mắt ra hiệu với mình liền hiểu ý mà thay đổi cách nói.
" Cháu là bạn trai của Bích Nguyệt ".
Ba Bích Nguyệt chầm chậm đi đến, vẻ mặt có phần nghiêm nghị khẽ nhướn mày ngồi xuống ghế đối diện với Hoài An. Lúc này ông mới cất giọng nghiêm túc, giống như phụ huynh tra hỏi con rể tương lai mà nói với Hoài An.
" Cậu có thể làm cho con gái tôi hạnh phúc được bao lâu? ".
Không hỏi lòng vòng, phức tạp như mẹ cô, ba Bích Nguyệt trực tiếp vào thẳng trọng tâm vấn đề.
Ông rất quan tâm con gái vậy nên khi cô có bạn trai thì ông phải kiểm chứng xem người đàn ông có phúc nào đó có xứng đáng ở bên con gái ông, quan tâm, chăm sóc Bích Nguyệt, và đặc biệt phải là chỗ dựa vững chắc cho con gái của ông cả đời này. Ông không muốn tình yêu của con gái đặt sai người.
Hoài An ánh mắt kiên định nhìn ba Thẩm, anh mở miệng, giọng nói chắc chắn đầy tự tin.
" Cháu chắc chắn làm cho cô ấy hạnh phúc cả đời này. Cô ấy có thể không phải là cô gái hạnh phúc nhất thế giới, nhưng cô ấy sẽ là người con gái hạnh phúc nhất khi ở bên Cố Hoài An ".
Ba Thẩm đồng tử co giãn, ông trầm ngâm một hồi lâu, giống như vừa bị lời nói của anh làm cho xao động. Một lúc sau, ông đột nhiên cười rộ lên, vươn tay ra vỗ lên vai anh mà khoái chí nói.
" Hahah, được lắm. Con rể, ba tin con ".
Hoài An khẽ nhếch miệng cười ngượng, anh không ngờ đến ba Thẩm một giây trước còn làm mặt nghiêm nghị với anh, khiến cho anh không khỏi căng thẳng. Nhưng một giây sau ông liền cười niềm nở, lại còn gọi anh là " con rể " nữa chứ. Xem ra lần diện kiến ba mẹ vợ này của anh bước đầu đã suôn sẻ.
Đến cả Bích Nguyệt đứng ở một bên, vừa rồi còn sợ ba Thẩm nghiêm túc tra hỏi, thật sự lo cho an nguy của anh. Nào ngờ ba cô sau đó liền công nhận anh là con rể khiến cho cô trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc không thôi.
…
Bữa ăn, Bích Nguyệt và mẹ vào trong bếp nấu nướng, còn Hoài An bị ba Thẩm lôi kéo chơi cờ cùng ông ở phòng khách.
" Con rể, con có thường xuyên chơi cờ không? ".
Ông Thẩm nhìn xuống nước cờ anh vừa mới đi, lại ngẩng đầu lên hỏi Hoài An. Người con rể này của ông xem ra rất thông minh. Nhìn vào từng nước cờ anh đi, ông liền biết mình không chọn sai người.
Mà Hoài An đang ngồi nghiêm túc, vẻ mặt điềm tĩnh chơi cờ. Nghe ông Thẩm hỏi thì khẽ ngẩng đầu, cung kính trả lời ông.
" Thực ra đây là lần đầu tiên cháu chơi cờ ".
Ông Thẩm mở to mắt kinh ngạc nhìn anh không dám tin. Ông chưa thấy ai mới chơi cờ lần đầu mà lại đi được những nước cờ cầm chắc như vậy. Ông càng chắc chắn anh là một người có tài. Trong lòng không khỏi quý mến anh hơn. Ông trìu mến nói với anh.
" Haiya! Còn xưng cháu gì nữa ".
Nghe ông nói, anh không khách sáo gì nữa, mở miệng dõng dạc trả lời.
" Dạ vâng. Con biết rồi ba vợ! ".
Giọng của anh vang vào tận trong bếp khiến cho Bích Nguyệt ngượng đến đỏ mặt. Đã vậy cô còn bị mẹ mình đứng ở bên cạnh trêu chọc nữa chứ.
" Haizz, con gái lớn thật rồi! Không giữ nổi rồi! ".
" Mẹ này! ".
Cô cười thẹn thùng nhìn mẹ mình, ngượng ngùng đến nỗi tay đang thái rau liền cắt vào tay. Bích Nguyệt khẽ " A! " lên một tiếng, lại thu hút sự chú ý của Hoài An đang ngồi bên ngoài.
Hoài An vừa nghe thấy tiếng la của cô, anh tay chân nhanh hơn não, đang ngồi đánh cờ cùng ba vợ cũng bỏ đấy mà đứng dậy, chạy thật nhanh vào trong phòng bếp. Vừa vào đến nơi, thấy cô đang ôm ngón tay, lại nhìn thấy tay cô đang chảy máu, theo bản năng anh liền chạy lại cầm tay cô mà giọng sốt sắng.
" Vợ, em không sao chứ? Để anh xem ".
Hành động lo lắng thái quá của anh khiến cho mẹ Bích Nguyệt đứng một bên không khỏi ngỡ ngàng, bà đơ ra một giây, lại bị giọng nói có phần khẩn trương của anh làm cho bừng tỉnh.
" Mẹ vợ, mẹ có thể lấy cho con băng y tế được không! ".
Mẹ cô liền gật đầu với anh sau đó nhanh chóng đi lấy băng gạc. Vừa mang băng gạc vào, Hoài An liền nhanh tay khử trùng vết thương cho cô, sau đó mới dán băng lại.
Bích Nguyệt nhìn khuôn mặt đang nhíu lại vì lo lắng của anh, lại nhìn xuống ngón tay trỏ chỉ bị dao xẹt qua một chút nhưng lại làm cho anh để tâm đến như vậy.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của anh không chớp mắt, cùng lúc Hoài An vừa băng lại vết thương cho cô cũng ngẩng lên nhìn cô. Hai người anh anh em em liếc mắt đưa tình trong bếp lại không để ý có phụ huynh đang âm thầm đứng một bên quan sát.
Ba Thẩm vừa định hắng giọng nói gì đó lại bị vợ mình kéo tay ra một góc nói chuyện.
" Mình định làm gì vậy? ".
" Thì tôi gọi bọn nó ".
Ba Thẩm thản nhiên trả lời.
Mẹ Bích Nguyệt cất tiếng khẽ nhắc nhở ông.
" Mình đó, không thấy hai đứa nó đang ngọt ngào thể hiện tình cảm đấy à ".
" Nhưng mà… ".
Ba Thẩm vẫn cố chấp định nói lí, lại bị mẹ Thẩm phản bác lại lời ông.
" Nhưng mà cái gì mình. Mình phải để cho hai đứa nó tự do một chút…Con rể của chúng ta xem ra là người đáng để tin tưởng ".
Bà ngừng một chút, lại buông lời khen ngợi anh không ngớt. Ba Thẩm cũng phải hùa theo vợ mình mà gật đầu.
" Phải, phải. Thằng nhóc này rất được ".
" Ai vào nhà mình vậy? ".
Cố Hoài An vừa nhìn thấy bố vợ thì đứng vội lên cúi đầu luống cuống chào hỏi.
" Cháu chào chú! Cháu là ch… ".
Anh vừa định theo thói quen giới thiệu mình là chồng của cô nhưng lại liếc thấy cô nháy mắt ra hiệu với mình liền hiểu ý mà thay đổi cách nói.
" Cháu là bạn trai của Bích Nguyệt ".
Ba Bích Nguyệt chầm chậm đi đến, vẻ mặt có phần nghiêm nghị khẽ nhướn mày ngồi xuống ghế đối diện với Hoài An. Lúc này ông mới cất giọng nghiêm túc, giống như phụ huynh tra hỏi con rể tương lai mà nói với Hoài An.
" Cậu có thể làm cho con gái tôi hạnh phúc được bao lâu? ".
Không hỏi lòng vòng, phức tạp như mẹ cô, ba Bích Nguyệt trực tiếp vào thẳng trọng tâm vấn đề.
Ông rất quan tâm con gái vậy nên khi cô có bạn trai thì ông phải kiểm chứng xem người đàn ông có phúc nào đó có xứng đáng ở bên con gái ông, quan tâm, chăm sóc Bích Nguyệt, và đặc biệt phải là chỗ dựa vững chắc cho con gái của ông cả đời này. Ông không muốn tình yêu của con gái đặt sai người.
Hoài An ánh mắt kiên định nhìn ba Thẩm, anh mở miệng, giọng nói chắc chắn đầy tự tin.
" Cháu chắc chắn làm cho cô ấy hạnh phúc cả đời này. Cô ấy có thể không phải là cô gái hạnh phúc nhất thế giới, nhưng cô ấy sẽ là người con gái hạnh phúc nhất khi ở bên Cố Hoài An ".
Ba Thẩm đồng tử co giãn, ông trầm ngâm một hồi lâu, giống như vừa bị lời nói của anh làm cho xao động. Một lúc sau, ông đột nhiên cười rộ lên, vươn tay ra vỗ lên vai anh mà khoái chí nói.
" Hahah, được lắm. Con rể, ba tin con ".
Hoài An khẽ nhếch miệng cười ngượng, anh không ngờ đến ba Thẩm một giây trước còn làm mặt nghiêm nghị với anh, khiến cho anh không khỏi căng thẳng. Nhưng một giây sau ông liền cười niềm nở, lại còn gọi anh là " con rể " nữa chứ. Xem ra lần diện kiến ba mẹ vợ này của anh bước đầu đã suôn sẻ.
Đến cả Bích Nguyệt đứng ở một bên, vừa rồi còn sợ ba Thẩm nghiêm túc tra hỏi, thật sự lo cho an nguy của anh. Nào ngờ ba cô sau đó liền công nhận anh là con rể khiến cho cô trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc không thôi.
…
Bữa ăn, Bích Nguyệt và mẹ vào trong bếp nấu nướng, còn Hoài An bị ba Thẩm lôi kéo chơi cờ cùng ông ở phòng khách.
" Con rể, con có thường xuyên chơi cờ không? ".
Ông Thẩm nhìn xuống nước cờ anh vừa mới đi, lại ngẩng đầu lên hỏi Hoài An. Người con rể này của ông xem ra rất thông minh. Nhìn vào từng nước cờ anh đi, ông liền biết mình không chọn sai người.
Mà Hoài An đang ngồi nghiêm túc, vẻ mặt điềm tĩnh chơi cờ. Nghe ông Thẩm hỏi thì khẽ ngẩng đầu, cung kính trả lời ông.
" Thực ra đây là lần đầu tiên cháu chơi cờ ".
Ông Thẩm mở to mắt kinh ngạc nhìn anh không dám tin. Ông chưa thấy ai mới chơi cờ lần đầu mà lại đi được những nước cờ cầm chắc như vậy. Ông càng chắc chắn anh là một người có tài. Trong lòng không khỏi quý mến anh hơn. Ông trìu mến nói với anh.
" Haiya! Còn xưng cháu gì nữa ".
Nghe ông nói, anh không khách sáo gì nữa, mở miệng dõng dạc trả lời.
" Dạ vâng. Con biết rồi ba vợ! ".
Giọng của anh vang vào tận trong bếp khiến cho Bích Nguyệt ngượng đến đỏ mặt. Đã vậy cô còn bị mẹ mình đứng ở bên cạnh trêu chọc nữa chứ.
" Haizz, con gái lớn thật rồi! Không giữ nổi rồi! ".
" Mẹ này! ".
Cô cười thẹn thùng nhìn mẹ mình, ngượng ngùng đến nỗi tay đang thái rau liền cắt vào tay. Bích Nguyệt khẽ " A! " lên một tiếng, lại thu hút sự chú ý của Hoài An đang ngồi bên ngoài.
Hoài An vừa nghe thấy tiếng la của cô, anh tay chân nhanh hơn não, đang ngồi đánh cờ cùng ba vợ cũng bỏ đấy mà đứng dậy, chạy thật nhanh vào trong phòng bếp. Vừa vào đến nơi, thấy cô đang ôm ngón tay, lại nhìn thấy tay cô đang chảy máu, theo bản năng anh liền chạy lại cầm tay cô mà giọng sốt sắng.
" Vợ, em không sao chứ? Để anh xem ".
Hành động lo lắng thái quá của anh khiến cho mẹ Bích Nguyệt đứng một bên không khỏi ngỡ ngàng, bà đơ ra một giây, lại bị giọng nói có phần khẩn trương của anh làm cho bừng tỉnh.
" Mẹ vợ, mẹ có thể lấy cho con băng y tế được không! ".
Mẹ cô liền gật đầu với anh sau đó nhanh chóng đi lấy băng gạc. Vừa mang băng gạc vào, Hoài An liền nhanh tay khử trùng vết thương cho cô, sau đó mới dán băng lại.
Bích Nguyệt nhìn khuôn mặt đang nhíu lại vì lo lắng của anh, lại nhìn xuống ngón tay trỏ chỉ bị dao xẹt qua một chút nhưng lại làm cho anh để tâm đến như vậy.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của anh không chớp mắt, cùng lúc Hoài An vừa băng lại vết thương cho cô cũng ngẩng lên nhìn cô. Hai người anh anh em em liếc mắt đưa tình trong bếp lại không để ý có phụ huynh đang âm thầm đứng một bên quan sát.
Ba Thẩm vừa định hắng giọng nói gì đó lại bị vợ mình kéo tay ra một góc nói chuyện.
" Mình định làm gì vậy? ".
" Thì tôi gọi bọn nó ".
Ba Thẩm thản nhiên trả lời.
Mẹ Bích Nguyệt cất tiếng khẽ nhắc nhở ông.
" Mình đó, không thấy hai đứa nó đang ngọt ngào thể hiện tình cảm đấy à ".
" Nhưng mà… ".
Ba Thẩm vẫn cố chấp định nói lí, lại bị mẹ Thẩm phản bác lại lời ông.
" Nhưng mà cái gì mình. Mình phải để cho hai đứa nó tự do một chút…Con rể của chúng ta xem ra là người đáng để tin tưởng ".
Bà ngừng một chút, lại buông lời khen ngợi anh không ngớt. Ba Thẩm cũng phải hùa theo vợ mình mà gật đầu.
" Phải, phải. Thằng nhóc này rất được ".