Bích Nguyệt sau khi được Minh Hoàng chở về đến cổng khu chung cư, cô liền kêu anh ta về trước, sau đó mới xoay người đi vào phía cổng chung cư.
Chỉ là khi cô vừa mới quay đầu, còn chưa có vào bên trong cổng thì liền bị một người đàn ông bịt kín người dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt miệng cô mà bắt đi.
Bích Nguyệt trước khi ngất đi, đã kịp nhìn rõ mặt người đàn ông trước mặt đang dùng sức bịt miệng cô từ đằng trước. Cô trợn mắt kinh ngạc sau đó cả người mềm nhũn vô lực mà ngất đi.
Người đàn ông kia sau đó liền kéo cô lên một chiếc xe taxi mà mang cô rời đi.
Khi Hoài An đến trước cổng căn trung cư, anh bước xuống xe muốn nhanh chóng chạy vào bên trong để tìm cô. Vừa rồi trên đường đi đến đây anh đã bảo An Tần tìm ra địa chỉ nhà cô, vậy nên anh liền biết cô đang ở đây.
Có điều khi anh đi tới trước cổng trung cư lại có cảm giác dẫm phải cái gì đó. Anh cúi xuống nhìn lại thấy một chiếc vòng tay rất quen mắt. Chiếc vòng lắc tay bằng bạc lấp lánh có hình cỏ bốn lá may mắn chính là chiếc vòng tay mà anh vẫn luôn thấy cô hay đeo bên mình.
Nhận thấy có dự cảm chẳng lành, anh liền tức tốc chạy lên tầng bốn của tòa trung cư, đi đến phòng của cô đang ở mà đập cửa rầm rầm gọi cô. Đập cửa lâu như vậy nhưng vẫn không thấy cô lên tiếng trả lời. Anh bắt đầu sốt sắng, bất an.
Khi anh còn đang hoảng loạn thì người bảo vệ của căn trung cư đang đi kiểm tra một lượt căn hộ liền phát hiện ra anh. Thế là ông ta đi tới hỏi chuyện.
" Này anh kia? Anh làm gì mà đập phá cửa ầm ầm vậy? ".
Hoài An vẻ mặt mất bình tĩnh, vội vã nói với ông bảo vệ.
" Tôi gọi cửa mà vợ tôi mãi không mở cửa. Tôi lo cô ấy có chuyện ".
Người bảo vệ trung cư sau đó liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng. Lúc đi vào, Hoài An không tìm thấy cô, anh sực nghĩ ra gì đó thế là anh liền bảo người bảo vệ check camera của căn hộ cho mình.
Quả nhiên, khi check lại camera bên ngoài căn trung cư, anh liền nhìn thấy một tên đàn ông lạ mặt bất ngờ chạy đến bịt miệng bắt cóc cô lên xe rời đi ngay trước cổng biệt thự.
Hoài An kêu người bảo vệ phóng đại hình ảnh lên lại bất ngờ khi nhìn rõ góc nghiêng khuôn mặt của tên kia. Tuy chỉ là một nửa khuôn mặt nhưng anh rất nhanh chóng lật lại trí nhớ mà biết được kẻ bắt cóc cô là ai.
Anh khẽ nhíu mày, bàn tay khẽ nắm chặt thành nắm đấm, anh hằn giọng nói với giọng lạnh lẽo.
" Là hắn! ".
Khi Bích Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng kín với bốn bức tường. Cô lờ mờ nhìn thấy hình bóng một người đàn ông đang từ từ đi đến trước mặt mình. Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô mới sửng sốt kêu lên.
" Trương Tầm! ".
Trương Tầm cúi người xuống, đưa tay vuốt nhẹ gò má cô mà mơn trớn. Đã lâu không gặp, dáng vẻ bây giờ của anh ta tàn tạ đến nỗi Bích Nguyệt suýt chút liền không nhận ra. Đầu tóc bù xù, gương mặt gầy gò, hốc hác. Không còn cái dáng vẻ lịch thiệp lúc trước nữa. Thời khắc này trông anh ta vô cùng thảm hại.
Trương Tầm nhếch mép cười rộ lên một tiếng, điên dại mà nói với cô.
" Haha! Cô vẫn còn nhận ra tôi sao? Thế nào? Có phải thấy tôi rất thảm hại không? Tất cả đều là nhờ cô ban cho đó ".
Bích Nguyệt thấy anh ta nói toàn lời điên khùng, lại chả hiểu anh ta đang nói cái gì. Cô khẽ cau mày hỏi lại anh ta.
" Anh nói cái gì chứ? ".
Chỉ thấy Trương Tầm giờ phút này đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Anh ta dùng ánh mắt tràn ngập hận ý, điên cuồng nắm lấy bả vai cô mà lay người cô, gân xanh nổi đầy trên mặt anh ta.
" Phải! Cô có biết tôi đã phải trải qua những gì không. Trong khi tôi bị cấp trên cắt chức, mất việc, đã vậy còn bị Đinh Tuyết Linh ruồng bỏ…Trong khi cô lại được bám vào người có quyền có thế như Cố tổng. Cô nói xem! ".
Bích Nguyệt giờ này nghe anh ta nói, liền mang máng hiểu ra anh ta đã gặp phải chuyện gì. Cô chỉ cười nhạt một cái, cất giọng lãnh đạm mà khinh thường nói với anh ta.
" Nực cười! Tất cả những chuyện đó đều là do anh tự làm tự chịu. Liên quan gì đến tôi? ".
Trương Tầm mất đi lí trí liền đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô. Anh ta lại tiếp tục lớn tiếng cười như điên như dại. Giống như một nhân cách khác mà đưa tay trườn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, cất giọng nói.
" Bích Nguyệt, hay là chúng ta quay lại như trước có được không! Chúng ta vẫn là người yêu của nhau ha! Em thấy được không! Anh vẫn có một người yêu làm bác sĩ. Tôi có một người là bác sĩ đó mọi người! Hahaha… ".
" Anh điên rồi! ".
Bích Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta mà mắng chửi. Lại càng kích động anh ta hơn. Anh ta nhìn xuống cô, đè cô ra, thô bạo giữ chặt tay cô không để cho cô có cơ hội thoát được mà muốn cưỡng bức cô.
Bích Nguyệt không muốn để anh ta đạt được mục đích. Cô dùng chân đạp vào hạ bộ của hắn khiến cho hắn đau đớn mà co người lại, buông tay cô ra. Nhân cơ hội này, Bích Nguyệt đứng dậy muốn chạy thoát ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước liền bị Trương Tầm giữ lại. Anh ta vật người cô lại, tát mạnh cho cô một cái, mạnh bạo hất cô ngã xuống sàn nhà.
Ngay khi anh ta định đụng đến cô liền nghe thấy tiếng phá cửa ở đằng sau. Anh ta bất giác quay lại liền bị một ai đó đấm mạnh vào mặt khiến cho anh ta chảy máu miệng mà lệch hẳn mặt sang một bên.
Hoài An dùng chân đạp cho anh ta một cái khiến cho anh ta ngã nhào ra đất. Sau đó anh không quan tâm tên Trương Tầm đó nữa mà chạy đến đỡ lấy Bích Nguyệt của anh mà xem xét cô. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, hốt hoảng.
" Bích Nguyệt! Em không sao chứ! Anh đến rồi! Đừng sợ! ".
Bích Nguyệt nhìn thấy anh, cô vô cùng xúc động, nhìn anh mà nhẹ giọng run run nói.
Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
" E…em không sợ ".
Hoài An ôm đầu cô vùi vào lòng mình trấn an. Cô gái của anh anh phải bảo vệ. Anh không muốn cô phải chịu bất kì tổn hại nào cả, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Trong lúc hai người không để ý thì Trương Tầm ở phía sau lưng anh đã rút ra một con dao, định đâm Hoài An. Cũng may lúc này Bích Nguyệt buông người anh ra, cô kịp thời nhìn thấy hành động này của anh ta nên kéo anh cùng mình nghiêng người sang tránh khỏi lưỡi dao của Trương Tầm, tuy vậy nhưng Hoài An vẫn để lại một vết cắt trên cánh tay.
Đúng lúc này từ bên ngoài cảnh sát cũng đã đến khi được Hoài An thông báo trước đó. Hai anh cảnh sát liền bắt lấy Trương Tầm.
Bích Nguyệt nhìn đến cánh tay anh đang chảy máu nhiều như vậy thì vô cùng hốt hoảng, vẻ mặt vạn phần lo lắng mà nhíu mày kêu lên.
" Anh…anh bị thương rồi! ".
Hoài An không chú ý đến vết thương còn đang ròng ròng máu chảy trên tay. Giờ này anh chỉ chăm chăm nhìn cô đang lo lắng cho mình thì vô cùng vui sướng, mỉm cười khẽ nói.
" Anh không sao ".
Bích Nguyệt đỡ anh đứng dậy. Hai người ra khỏi cửa phòng đi theo hai người cảnh sát đang giữ tay Trương Tầm định đưa về đồn cảnh sát. Không may là Trương Tầm lại vùng vẫy thoát được ra khỏi hai anh cảnh sát kia, hắn ta xoay người hướng tới chỗ Bích Nguyệt và Hoài An mà cầm lấy con dao khi nãy tiến đến.
Bích Nguyệt trông thấy hành động của anh ta, bất chấp tất cả theo bản năng muốn bảo vệ anh. Thế là cô đứng ra chắn trước mặt Hoài An, đỡ cho anh nhát dao đó. Trương Tầm đâm trúng bụng cô khiến cho máu bắt đầu chảy tung tóe khắp sàn nhà. Anh ta thấy tay mình dính đầy máu thì sợ hãi vứt dao xuống sàn. Lần này cảnh sát đã bắt anh ta lại mà còn tay anh ta, không để anh ta có cơ hội hại người nữa.
Hoài An nhìn cô ngã xuống, anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, nhìn xuống vết đâm lớn dưới bụng cô, lại nhìn cô thoi thóp thì lo sợ, hốt hoảng, kinh hãi. Anh thốt lên.
" Bích Nguyệt! Em…em không được có chuyện gì! Anh sẽ đưa em tới bệnh viện ".
Bích Nguyệt cố hết sức đưa tay lên sờ khuôn mặt của anh. Cô gượng dậy, thều thào nói nhỏ với anh.
" H…hoài An. Em muốn…muốn nói với anh. Em sợ…bản thân kh…không còn có…cơ hội để…nói nữa… ".
Hoài An nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã, anh khẽ lắc đầu. " Không…em sẽ không sao. Đừng nói gì hết. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ".
Nhưng Bích Nguyệt vẫn mỉm cười với anh, cố gượng muốn nói hết.
" Không…em phải nói. Thực ra…những lời em nói trước đó…đều…đều là…giả. Em còn…còn yêu anh…r…rất nhiều! ".
" Anh biết. Anh biết mà! ".
Bích Nguyệt mỉm cười đầy mãn nguyện, được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, được chạm vào khuôn mặt của anh như này thật tốt…Dù cho có thật sự chết đi cũng không còn hối tiếc.
Cô mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó liền buông thõng tay xuống mà trực tiếp bất tỉnh.
" Bích Nguyệt! Bích Nguyệt! ".
Hoài An đem theo nỗi sợ hãi mà ôm lấy cô bế cô gọi xe cấp cứu đưa cô đến bệnh viện.
Chỉ là khi cô vừa mới quay đầu, còn chưa có vào bên trong cổng thì liền bị một người đàn ông bịt kín người dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt miệng cô mà bắt đi.
Bích Nguyệt trước khi ngất đi, đã kịp nhìn rõ mặt người đàn ông trước mặt đang dùng sức bịt miệng cô từ đằng trước. Cô trợn mắt kinh ngạc sau đó cả người mềm nhũn vô lực mà ngất đi.
Người đàn ông kia sau đó liền kéo cô lên một chiếc xe taxi mà mang cô rời đi.
Khi Hoài An đến trước cổng căn trung cư, anh bước xuống xe muốn nhanh chóng chạy vào bên trong để tìm cô. Vừa rồi trên đường đi đến đây anh đã bảo An Tần tìm ra địa chỉ nhà cô, vậy nên anh liền biết cô đang ở đây.
Có điều khi anh đi tới trước cổng trung cư lại có cảm giác dẫm phải cái gì đó. Anh cúi xuống nhìn lại thấy một chiếc vòng tay rất quen mắt. Chiếc vòng lắc tay bằng bạc lấp lánh có hình cỏ bốn lá may mắn chính là chiếc vòng tay mà anh vẫn luôn thấy cô hay đeo bên mình.
Nhận thấy có dự cảm chẳng lành, anh liền tức tốc chạy lên tầng bốn của tòa trung cư, đi đến phòng của cô đang ở mà đập cửa rầm rầm gọi cô. Đập cửa lâu như vậy nhưng vẫn không thấy cô lên tiếng trả lời. Anh bắt đầu sốt sắng, bất an.
Khi anh còn đang hoảng loạn thì người bảo vệ của căn trung cư đang đi kiểm tra một lượt căn hộ liền phát hiện ra anh. Thế là ông ta đi tới hỏi chuyện.
" Này anh kia? Anh làm gì mà đập phá cửa ầm ầm vậy? ".
Hoài An vẻ mặt mất bình tĩnh, vội vã nói với ông bảo vệ.
" Tôi gọi cửa mà vợ tôi mãi không mở cửa. Tôi lo cô ấy có chuyện ".
Người bảo vệ trung cư sau đó liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng. Lúc đi vào, Hoài An không tìm thấy cô, anh sực nghĩ ra gì đó thế là anh liền bảo người bảo vệ check camera của căn hộ cho mình.
Quả nhiên, khi check lại camera bên ngoài căn trung cư, anh liền nhìn thấy một tên đàn ông lạ mặt bất ngờ chạy đến bịt miệng bắt cóc cô lên xe rời đi ngay trước cổng biệt thự.
Hoài An kêu người bảo vệ phóng đại hình ảnh lên lại bất ngờ khi nhìn rõ góc nghiêng khuôn mặt của tên kia. Tuy chỉ là một nửa khuôn mặt nhưng anh rất nhanh chóng lật lại trí nhớ mà biết được kẻ bắt cóc cô là ai.
Anh khẽ nhíu mày, bàn tay khẽ nắm chặt thành nắm đấm, anh hằn giọng nói với giọng lạnh lẽo.
" Là hắn! ".
Khi Bích Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng kín với bốn bức tường. Cô lờ mờ nhìn thấy hình bóng một người đàn ông đang từ từ đi đến trước mặt mình. Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô mới sửng sốt kêu lên.
" Trương Tầm! ".
Trương Tầm cúi người xuống, đưa tay vuốt nhẹ gò má cô mà mơn trớn. Đã lâu không gặp, dáng vẻ bây giờ của anh ta tàn tạ đến nỗi Bích Nguyệt suýt chút liền không nhận ra. Đầu tóc bù xù, gương mặt gầy gò, hốc hác. Không còn cái dáng vẻ lịch thiệp lúc trước nữa. Thời khắc này trông anh ta vô cùng thảm hại.
Trương Tầm nhếch mép cười rộ lên một tiếng, điên dại mà nói với cô.
" Haha! Cô vẫn còn nhận ra tôi sao? Thế nào? Có phải thấy tôi rất thảm hại không? Tất cả đều là nhờ cô ban cho đó ".
Bích Nguyệt thấy anh ta nói toàn lời điên khùng, lại chả hiểu anh ta đang nói cái gì. Cô khẽ cau mày hỏi lại anh ta.
" Anh nói cái gì chứ? ".
Chỉ thấy Trương Tầm giờ phút này đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Anh ta dùng ánh mắt tràn ngập hận ý, điên cuồng nắm lấy bả vai cô mà lay người cô, gân xanh nổi đầy trên mặt anh ta.
" Phải! Cô có biết tôi đã phải trải qua những gì không. Trong khi tôi bị cấp trên cắt chức, mất việc, đã vậy còn bị Đinh Tuyết Linh ruồng bỏ…Trong khi cô lại được bám vào người có quyền có thế như Cố tổng. Cô nói xem! ".
Bích Nguyệt giờ này nghe anh ta nói, liền mang máng hiểu ra anh ta đã gặp phải chuyện gì. Cô chỉ cười nhạt một cái, cất giọng lãnh đạm mà khinh thường nói với anh ta.
" Nực cười! Tất cả những chuyện đó đều là do anh tự làm tự chịu. Liên quan gì đến tôi? ".
Trương Tầm mất đi lí trí liền đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô. Anh ta lại tiếp tục lớn tiếng cười như điên như dại. Giống như một nhân cách khác mà đưa tay trườn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, cất giọng nói.
" Bích Nguyệt, hay là chúng ta quay lại như trước có được không! Chúng ta vẫn là người yêu của nhau ha! Em thấy được không! Anh vẫn có một người yêu làm bác sĩ. Tôi có một người là bác sĩ đó mọi người! Hahaha… ".
" Anh điên rồi! ".
Bích Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta mà mắng chửi. Lại càng kích động anh ta hơn. Anh ta nhìn xuống cô, đè cô ra, thô bạo giữ chặt tay cô không để cho cô có cơ hội thoát được mà muốn cưỡng bức cô.
Bích Nguyệt không muốn để anh ta đạt được mục đích. Cô dùng chân đạp vào hạ bộ của hắn khiến cho hắn đau đớn mà co người lại, buông tay cô ra. Nhân cơ hội này, Bích Nguyệt đứng dậy muốn chạy thoát ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước liền bị Trương Tầm giữ lại. Anh ta vật người cô lại, tát mạnh cho cô một cái, mạnh bạo hất cô ngã xuống sàn nhà.
Ngay khi anh ta định đụng đến cô liền nghe thấy tiếng phá cửa ở đằng sau. Anh ta bất giác quay lại liền bị một ai đó đấm mạnh vào mặt khiến cho anh ta chảy máu miệng mà lệch hẳn mặt sang một bên.
Hoài An dùng chân đạp cho anh ta một cái khiến cho anh ta ngã nhào ra đất. Sau đó anh không quan tâm tên Trương Tầm đó nữa mà chạy đến đỡ lấy Bích Nguyệt của anh mà xem xét cô. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, hốt hoảng.
" Bích Nguyệt! Em không sao chứ! Anh đến rồi! Đừng sợ! ".
Bích Nguyệt nhìn thấy anh, cô vô cùng xúc động, nhìn anh mà nhẹ giọng run run nói.
Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
" E…em không sợ ".
Hoài An ôm đầu cô vùi vào lòng mình trấn an. Cô gái của anh anh phải bảo vệ. Anh không muốn cô phải chịu bất kì tổn hại nào cả, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Trong lúc hai người không để ý thì Trương Tầm ở phía sau lưng anh đã rút ra một con dao, định đâm Hoài An. Cũng may lúc này Bích Nguyệt buông người anh ra, cô kịp thời nhìn thấy hành động này của anh ta nên kéo anh cùng mình nghiêng người sang tránh khỏi lưỡi dao của Trương Tầm, tuy vậy nhưng Hoài An vẫn để lại một vết cắt trên cánh tay.
Đúng lúc này từ bên ngoài cảnh sát cũng đã đến khi được Hoài An thông báo trước đó. Hai anh cảnh sát liền bắt lấy Trương Tầm.
Bích Nguyệt nhìn đến cánh tay anh đang chảy máu nhiều như vậy thì vô cùng hốt hoảng, vẻ mặt vạn phần lo lắng mà nhíu mày kêu lên.
" Anh…anh bị thương rồi! ".
Hoài An không chú ý đến vết thương còn đang ròng ròng máu chảy trên tay. Giờ này anh chỉ chăm chăm nhìn cô đang lo lắng cho mình thì vô cùng vui sướng, mỉm cười khẽ nói.
" Anh không sao ".
Bích Nguyệt đỡ anh đứng dậy. Hai người ra khỏi cửa phòng đi theo hai người cảnh sát đang giữ tay Trương Tầm định đưa về đồn cảnh sát. Không may là Trương Tầm lại vùng vẫy thoát được ra khỏi hai anh cảnh sát kia, hắn ta xoay người hướng tới chỗ Bích Nguyệt và Hoài An mà cầm lấy con dao khi nãy tiến đến.
Bích Nguyệt trông thấy hành động của anh ta, bất chấp tất cả theo bản năng muốn bảo vệ anh. Thế là cô đứng ra chắn trước mặt Hoài An, đỡ cho anh nhát dao đó. Trương Tầm đâm trúng bụng cô khiến cho máu bắt đầu chảy tung tóe khắp sàn nhà. Anh ta thấy tay mình dính đầy máu thì sợ hãi vứt dao xuống sàn. Lần này cảnh sát đã bắt anh ta lại mà còn tay anh ta, không để anh ta có cơ hội hại người nữa.
Hoài An nhìn cô ngã xuống, anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, nhìn xuống vết đâm lớn dưới bụng cô, lại nhìn cô thoi thóp thì lo sợ, hốt hoảng, kinh hãi. Anh thốt lên.
" Bích Nguyệt! Em…em không được có chuyện gì! Anh sẽ đưa em tới bệnh viện ".
Bích Nguyệt cố hết sức đưa tay lên sờ khuôn mặt của anh. Cô gượng dậy, thều thào nói nhỏ với anh.
" H…hoài An. Em muốn…muốn nói với anh. Em sợ…bản thân kh…không còn có…cơ hội để…nói nữa… ".
Hoài An nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã, anh khẽ lắc đầu. " Không…em sẽ không sao. Đừng nói gì hết. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ".
Nhưng Bích Nguyệt vẫn mỉm cười với anh, cố gượng muốn nói hết.
" Không…em phải nói. Thực ra…những lời em nói trước đó…đều…đều là…giả. Em còn…còn yêu anh…r…rất nhiều! ".
" Anh biết. Anh biết mà! ".
Bích Nguyệt mỉm cười đầy mãn nguyện, được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, được chạm vào khuôn mặt của anh như này thật tốt…Dù cho có thật sự chết đi cũng không còn hối tiếc.
Cô mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó liền buông thõng tay xuống mà trực tiếp bất tỉnh.
" Bích Nguyệt! Bích Nguyệt! ".
Hoài An đem theo nỗi sợ hãi mà ôm lấy cô bế cô gọi xe cấp cứu đưa cô đến bệnh viện.