Nhìn cậu bé A Lỉnh giống như rất căm ghét đám người đang chặt phá rừng ở phía dưới. Ánh mắt không chỉ đơn thuần là ghét kẻ xấu.
Bích Nguyệt quay ra, hỏi khẽ thằng nhóc.
" Nhóc có vẻ rất ghét bọn họ ".
Cậu nhóc lập tức siết chặt tay, vẻ mặt phẫn nộ nói cho cô và Hoài An nghe.
" Đúng vậy. Em không chỉ ghét mà còn căm hận bọn chúng. Đám người đó đã bắt chị gái em đi ".
Vẻ hoảng hốt lộ rõ trên mặt Bích Nguyệt. Cô có chút kinh hãi khi nghe cậu nhóc nói vậy, lại khẽ nhìn xuống chỗ đám người đang chặt phá cây xiên qua những lá cây.
Xem ra đám lâm tặc này không đơn giản chỉ là muốn chặt phá rừng. Bọn này còn mất nhân tính nữa.
Cố Hoài An nét mặt trầm lặng giống như suy nghĩ gì đó, nhưng ngay giây sau lại giả ngốc, bày ra bộ dạng ngu ngơ hỏi A Lỉnh.
" Đám…đám người này tại sao lại bắt chị nhóc? ".
A Lỉnh hậm hực khẽ lên tiếng.
" Tên đại ca trong đó lúc trước nhìn trúng chị em, hắn liền sai đàn em nhân lúc chị em đi vào rừng hái nấm mà chùm người chị em lại bắt đi về làm vợ hắn ".
Bích Nguyệt có chút khó hiểu, lại nghiêng mặt hỏi:
" Vậy sao gia đình em biết được? ".
" Sau khi chị em bị mất tích, cha mẹ liền báo cho trưởng làng. Trưởng làng sau đó liền huy động mọi người đi tìm chị em. May sao, lúc đó lại có người nói nhìn thấy chị em ở địa bàn của bọn chúng. Cả nhà em đến đó đòi người thì tên đại ca nói đã bắt chị em về làm vợ thì sẽ không trả. Cha em xông vào muốn cứu người liền bị bọn nó đánh đập, đe dọa! ".
Lời kể của cậu nhóc khiến cho Bích Nguyệt căm phẫn tột cùng, cô nhăn mày nói với giọng phẫn nộ.
" Sao lại có thể như vậy! Pháp luật không đứng ra bắt giữ bọn chúng sao? ".
Cậu nhóc rũ mi mắt, vẻ mặt buồn bã.
" Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này thì làm gì có luật pháp chứ. Nhà nước có khi còn không thèm để tâm tới ".
Lúc này, cả ba người đều mang dáng vẻ thâm trầm lẩn đằng sau những tán cây xanh mà nhìn xuống đám người phía dưới mỏm đất cách chỗ ba người đứng không xa.
Tiếng máy cưa vang lên xèn xẹt, rồi tiếng xe chở gỗ.
Khoan đã, nhìn đến chiếc xe bán tải kia bất chợt làm cho Bích Nguyệt nhớ đến một chuyện. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng cạnh mình.
Quả nhiên sắc mặt của anh không tốt chút nào. Khuôn mặt trẻ trung, khí soái giờ phút này lại có chút tái nhợt. Đúng rồi, anh mắc chứng ám ảnh ô tô, hễ cứ nhìn thấy ô tô thì sẽ bị kích động.
Bích Nguyệt nhẹ nhàng đi tới, vỗ nhẹ vào lưng anh mà trấn an. Chỉ mong anh không quá kích động mà trở nên mất kiểm soát.
Cố Hoài An con ngươi đen láy nhìn về chiếc xe tải đằng xa mà sắc mặt âm u. Đôi lông mày vừa rồi nhíu chặt lại từ từ giãn ra sau khi được cô vỗ về.
Thằng bé A Lỉnh còn đang khó chịu khi nhớ về chuyện cũ của chị nó, quay ra liền nhìn thấy hai người ánh mắt thâm tình nhìn nhau, không khỏi bất lực cười vặn vẹo. Tôi còn đang đứng sờ sờ ở đây mà hai vợ chồng các người ân ái là sao? Trong đầu thằng bé đó chính là đang suy nghĩ như vậy.
Trong lúc A Lỉnh còn đang nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà nào đó thì đột nhiên cậu bé cảm nhận được có một bàn tay của ai đó đè nặng lên vai mình. Cậu bé có chút giật mình, hoảng hốt, cậu khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ thì khẽ kêu lên một tiếng. " A! ".
Người đàn ông thấy cậu bé có ý định la lối thì nhanh chóng dùng tay bịt miệng cậu lại.
Bích Nguyệt và Hoài An bị tiếng cậu bé la làm cho giật mình phải quay ra, lại nhìn thấy một người đàn ông dáng người to khỏe, khuôn mặt chữ điền mặc quần áo dân tộc đang bịt miệng đứa bé.
Bích Nguyệt cả kinh nói lớn: " Anh…anh là ai? Buông thằng bé ra! ".
Cố Hoài An nhìn người đàn ông xa lạ, còn chưa biết anh ta là người tốt hay xấu cho nên theo bản năng tự nhiên muốn bảo vệ cô, kéo cô trốn sau lưng mình mà che chở.
Người đàn ông kia thấy đôi nam nữ dùng ánh mắt cẩn trọng, đề phòng mình như vậy thì vội buông tay ra khỏi miệng thằng bé kia, từ từ nói với bọn họ.
" Các người bình tĩnh nghe tôi nói đã. Tôi không phải người xấu, tôi là mật thám do cục cảnh sát thành phố phái đến để trà trộn vào đám lâm tặc kia ".
Khi nghe anh ta nói vậy, cả ba người đều đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Mọi người đều không nghĩ ở đây lại có một mật thám.
Thế nhưng Hoài An lại rất nhạy bén, khó tin tưởng những gì anh ta nói, vậy nên anh liền giả bộ nói.
" Làm…làm sao chúng tôi tin anh được. Lỡ…lỡ anh là cùng một bọn với đám người dưới kia thì sao ".
Bích Nguyệt quay ra nhìn Hoài An, không nghĩ anh lại suy xét được cẩn thận như vậy. Cảm thấy lời anh nói vô cùng có lí nên cô đã quay ra, hơi nhướn mày hỏi khẽ.
" Anh có gì để chứng minh những lời anh nói là thật? ".
Người đàn ông kia liền nhanh chóng lấy ra từ túi quần một tấm thẻ chức vụ của mình cho hai người xem. Đúng là ở trên đây có ghi anh ta là cấp trung úy.
" Đỗ Hoàng Quân- chức danh trung úy ".
Bích Nguyệt đọc tên trong tấm thẻ lại nhìn lên mặt anh ta. Cô không còn nghi ngờ gì nữa
Biết được anh ta không phải người xấu, cả ba người Bích Nguyệt, Hoài An và A Lỉnh mới thả lỏng.
Lại nghe người đàn ông kia sắc mặt trầm thấp, cúi xuống nhìn cậu bé A Lỉnh mà nói:
" Chị gái em bảo anh chuyển lời, chị ấy sống rất ổn nên cả nhà không cần lo lắng ".
A Lỉnh nghe nhắc đến chị mình thì có vẻ kích động, vội túm chặt tay áo người đàn ông kia mà gặng hỏi.
" Anh biết chị của em? ".
Người đàn ông khẽ gật đầu, trầm giọng trả lời.
" Ừm. Anh làm mật thám trà trộn vào trong địa bàn của bọn chúng thì gặp được chị em. Cô ấy bị tên cầm đầu bắt về cưỡng bức nhưng lại tìm đủ mọi cách không cho hắn động đến mình, hắn liền chán ghét mà đánh đập cô ấy. Anh tình cờ biết được nên thỉnh thoảng cũng giúp đỡ cô ấy ở đó ".
" Vậy sao anh không cứu chị em ra? ".
Cậu bé ngây thơ lại như đang cất giọng chất vấn người đàn ông. Người đàn ông nét mặt có chút chột dạ, lại hổ thẹn nói.
" Xin lỗi em. Hiện tại anh chỉ có một thân một mình, chưa thể tóm gọn được bọn chúng mà cứu được chị em ra ngoài. Nhưng em yên tâm, đợi đồng đội của anh đến ứng trợ chắc chắn sẽ bắt hết bọn chúng, cứu được chị em về ".
Bích Nguyệt nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, liền hiểu được người đàn ông này là đang chờ thời cơ ẩn mình để chờ người tới viện trợ.
Cô khẽ lên tiếng, hỏi anh ta.
" Anh có cần chúng tôi hỗ trợ gì không? ".
Anh ta quay ra nhìn cô và Hoài An, nét mặt nghiêm túc.
" Mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc với đồng đội ở thành phố đến đây bắt gọn đám người này. Tôi cũng là đến đây từ hai tháng trước. Vì đám người này còn mang theo bên mình vũ khí trái phép nên tôi chưa tiện hành động ".
Bích Nguyệt khẽ gật đầu, lại ngộ ra điểm đáng chú ý trong lời nói của anh ta. Cô có chút thất kinh.
" Khoan đã, anh nói anh có thể liên lạc với người trong thành phố sao? ".
" Đúng vậy ".
Nói như vậy thì việc cô và Hoài An trở về được đất liền có hi vọng rồi!
Bích Nguyệt vẻ mặt vui mừng không ngớt, quay sang hớn hở nói với Hoài An.
" Anh này, chúng ta sắp được trở lại đất liền rồi! ".
Cố Hoài An thấy cô vui vẻ như vậy tâm tình cũng vui theo, anh khẽ mỉm cười gật đầu.
" Ừm ".
Bích Nguyệt quay ra, hỏi khẽ thằng nhóc.
" Nhóc có vẻ rất ghét bọn họ ".
Cậu nhóc lập tức siết chặt tay, vẻ mặt phẫn nộ nói cho cô và Hoài An nghe.
" Đúng vậy. Em không chỉ ghét mà còn căm hận bọn chúng. Đám người đó đã bắt chị gái em đi ".
Vẻ hoảng hốt lộ rõ trên mặt Bích Nguyệt. Cô có chút kinh hãi khi nghe cậu nhóc nói vậy, lại khẽ nhìn xuống chỗ đám người đang chặt phá cây xiên qua những lá cây.
Xem ra đám lâm tặc này không đơn giản chỉ là muốn chặt phá rừng. Bọn này còn mất nhân tính nữa.
Cố Hoài An nét mặt trầm lặng giống như suy nghĩ gì đó, nhưng ngay giây sau lại giả ngốc, bày ra bộ dạng ngu ngơ hỏi A Lỉnh.
" Đám…đám người này tại sao lại bắt chị nhóc? ".
A Lỉnh hậm hực khẽ lên tiếng.
" Tên đại ca trong đó lúc trước nhìn trúng chị em, hắn liền sai đàn em nhân lúc chị em đi vào rừng hái nấm mà chùm người chị em lại bắt đi về làm vợ hắn ".
Bích Nguyệt có chút khó hiểu, lại nghiêng mặt hỏi:
" Vậy sao gia đình em biết được? ".
" Sau khi chị em bị mất tích, cha mẹ liền báo cho trưởng làng. Trưởng làng sau đó liền huy động mọi người đi tìm chị em. May sao, lúc đó lại có người nói nhìn thấy chị em ở địa bàn của bọn chúng. Cả nhà em đến đó đòi người thì tên đại ca nói đã bắt chị em về làm vợ thì sẽ không trả. Cha em xông vào muốn cứu người liền bị bọn nó đánh đập, đe dọa! ".
Lời kể của cậu nhóc khiến cho Bích Nguyệt căm phẫn tột cùng, cô nhăn mày nói với giọng phẫn nộ.
" Sao lại có thể như vậy! Pháp luật không đứng ra bắt giữ bọn chúng sao? ".
Cậu nhóc rũ mi mắt, vẻ mặt buồn bã.
" Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này thì làm gì có luật pháp chứ. Nhà nước có khi còn không thèm để tâm tới ".
Lúc này, cả ba người đều mang dáng vẻ thâm trầm lẩn đằng sau những tán cây xanh mà nhìn xuống đám người phía dưới mỏm đất cách chỗ ba người đứng không xa.
Tiếng máy cưa vang lên xèn xẹt, rồi tiếng xe chở gỗ.
Khoan đã, nhìn đến chiếc xe bán tải kia bất chợt làm cho Bích Nguyệt nhớ đến một chuyện. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng cạnh mình.
Quả nhiên sắc mặt của anh không tốt chút nào. Khuôn mặt trẻ trung, khí soái giờ phút này lại có chút tái nhợt. Đúng rồi, anh mắc chứng ám ảnh ô tô, hễ cứ nhìn thấy ô tô thì sẽ bị kích động.
Bích Nguyệt nhẹ nhàng đi tới, vỗ nhẹ vào lưng anh mà trấn an. Chỉ mong anh không quá kích động mà trở nên mất kiểm soát.
Cố Hoài An con ngươi đen láy nhìn về chiếc xe tải đằng xa mà sắc mặt âm u. Đôi lông mày vừa rồi nhíu chặt lại từ từ giãn ra sau khi được cô vỗ về.
Thằng bé A Lỉnh còn đang khó chịu khi nhớ về chuyện cũ của chị nó, quay ra liền nhìn thấy hai người ánh mắt thâm tình nhìn nhau, không khỏi bất lực cười vặn vẹo. Tôi còn đang đứng sờ sờ ở đây mà hai vợ chồng các người ân ái là sao? Trong đầu thằng bé đó chính là đang suy nghĩ như vậy.
Trong lúc A Lỉnh còn đang nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà nào đó thì đột nhiên cậu bé cảm nhận được có một bàn tay của ai đó đè nặng lên vai mình. Cậu bé có chút giật mình, hoảng hốt, cậu khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ thì khẽ kêu lên một tiếng. " A! ".
Người đàn ông thấy cậu bé có ý định la lối thì nhanh chóng dùng tay bịt miệng cậu lại.
Bích Nguyệt và Hoài An bị tiếng cậu bé la làm cho giật mình phải quay ra, lại nhìn thấy một người đàn ông dáng người to khỏe, khuôn mặt chữ điền mặc quần áo dân tộc đang bịt miệng đứa bé.
Bích Nguyệt cả kinh nói lớn: " Anh…anh là ai? Buông thằng bé ra! ".
Cố Hoài An nhìn người đàn ông xa lạ, còn chưa biết anh ta là người tốt hay xấu cho nên theo bản năng tự nhiên muốn bảo vệ cô, kéo cô trốn sau lưng mình mà che chở.
Người đàn ông kia thấy đôi nam nữ dùng ánh mắt cẩn trọng, đề phòng mình như vậy thì vội buông tay ra khỏi miệng thằng bé kia, từ từ nói với bọn họ.
" Các người bình tĩnh nghe tôi nói đã. Tôi không phải người xấu, tôi là mật thám do cục cảnh sát thành phố phái đến để trà trộn vào đám lâm tặc kia ".
Khi nghe anh ta nói vậy, cả ba người đều đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Mọi người đều không nghĩ ở đây lại có một mật thám.
Thế nhưng Hoài An lại rất nhạy bén, khó tin tưởng những gì anh ta nói, vậy nên anh liền giả bộ nói.
" Làm…làm sao chúng tôi tin anh được. Lỡ…lỡ anh là cùng một bọn với đám người dưới kia thì sao ".
Bích Nguyệt quay ra nhìn Hoài An, không nghĩ anh lại suy xét được cẩn thận như vậy. Cảm thấy lời anh nói vô cùng có lí nên cô đã quay ra, hơi nhướn mày hỏi khẽ.
" Anh có gì để chứng minh những lời anh nói là thật? ".
Người đàn ông kia liền nhanh chóng lấy ra từ túi quần một tấm thẻ chức vụ của mình cho hai người xem. Đúng là ở trên đây có ghi anh ta là cấp trung úy.
" Đỗ Hoàng Quân- chức danh trung úy ".
Bích Nguyệt đọc tên trong tấm thẻ lại nhìn lên mặt anh ta. Cô không còn nghi ngờ gì nữa
Biết được anh ta không phải người xấu, cả ba người Bích Nguyệt, Hoài An và A Lỉnh mới thả lỏng.
Lại nghe người đàn ông kia sắc mặt trầm thấp, cúi xuống nhìn cậu bé A Lỉnh mà nói:
" Chị gái em bảo anh chuyển lời, chị ấy sống rất ổn nên cả nhà không cần lo lắng ".
A Lỉnh nghe nhắc đến chị mình thì có vẻ kích động, vội túm chặt tay áo người đàn ông kia mà gặng hỏi.
" Anh biết chị của em? ".
Người đàn ông khẽ gật đầu, trầm giọng trả lời.
" Ừm. Anh làm mật thám trà trộn vào trong địa bàn của bọn chúng thì gặp được chị em. Cô ấy bị tên cầm đầu bắt về cưỡng bức nhưng lại tìm đủ mọi cách không cho hắn động đến mình, hắn liền chán ghét mà đánh đập cô ấy. Anh tình cờ biết được nên thỉnh thoảng cũng giúp đỡ cô ấy ở đó ".
" Vậy sao anh không cứu chị em ra? ".
Cậu bé ngây thơ lại như đang cất giọng chất vấn người đàn ông. Người đàn ông nét mặt có chút chột dạ, lại hổ thẹn nói.
" Xin lỗi em. Hiện tại anh chỉ có một thân một mình, chưa thể tóm gọn được bọn chúng mà cứu được chị em ra ngoài. Nhưng em yên tâm, đợi đồng đội của anh đến ứng trợ chắc chắn sẽ bắt hết bọn chúng, cứu được chị em về ".
Bích Nguyệt nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, liền hiểu được người đàn ông này là đang chờ thời cơ ẩn mình để chờ người tới viện trợ.
Cô khẽ lên tiếng, hỏi anh ta.
" Anh có cần chúng tôi hỗ trợ gì không? ".
Anh ta quay ra nhìn cô và Hoài An, nét mặt nghiêm túc.
" Mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc với đồng đội ở thành phố đến đây bắt gọn đám người này. Tôi cũng là đến đây từ hai tháng trước. Vì đám người này còn mang theo bên mình vũ khí trái phép nên tôi chưa tiện hành động ".
Bích Nguyệt khẽ gật đầu, lại ngộ ra điểm đáng chú ý trong lời nói của anh ta. Cô có chút thất kinh.
" Khoan đã, anh nói anh có thể liên lạc với người trong thành phố sao? ".
" Đúng vậy ".
Nói như vậy thì việc cô và Hoài An trở về được đất liền có hi vọng rồi!
Bích Nguyệt vẻ mặt vui mừng không ngớt, quay sang hớn hở nói với Hoài An.
" Anh này, chúng ta sắp được trở lại đất liền rồi! ".
Cố Hoài An thấy cô vui vẻ như vậy tâm tình cũng vui theo, anh khẽ mỉm cười gật đầu.
" Ừm ".