Người người tấp nập ra vào huyện thành, ở hai bên đường là trà lâu, tửu lầu, các xưởng, xen lẫn vào đó là các hàng quán nhỏ. Có không ít thôn dân từ các thôn khác cũng đến đây, họ đều mặc vải thô áo gai, nhìn qua có vẻ Tô Điềm và Tô Văn Tổ cũng không quá ngạc nhiên.
Trước đây, nguyên chủ cũng đã tới nơi này, chẳng qua là đi cùng Tô Vạn Thanh hoặc Trương Quế Hoa, nhưng cũng không có cơ hội tự mình đi thăm thú.
"Ca, hồi trước người đến huyện thành làm công, có biết chỗ nào ăn ngon không?", Tô Điềm nhìn xung quanh, dùng khuỷu tay huých vào Tô Vạn Tổ.
Tô Vạn Tổ nghĩ nghĩ rồi nói:
"Phía trước, bên trái có hàng bán bánh rất ngon, đi lên phía trên nữa có một tiệm mỳ có mùi vị không tệ."
Tô Điềm gật đầu:
"Chúng ta đi mua muối trước, mua xong rồi đến hai quán kia ăn thử xem!"
"Đều nghe theo muội"
Vào quầy bán gia vị, Tô Điềm nhìn xung quanh, nhận ra trong tiệm chỉ có vài loại gia vị cơ bản là dầu, muối, dấm, đường, còn lại những thứ khác đều không có.
"Tiểu ca, đây là toàn bộ chỗ gia vị của tiệm sao?", Tô Điềm chỉ vào chỗ kệ hàng gia vị hỏi.
Tiểu nhị trong tiệm ngẩng đầu nhìn lướt qua:
"Tất cả gia vị đều ở chỗ này."
"Muối bán thế nào?"
"Một cân 60 văn tiền", tiểu nhị mở mồm báo giá tiền.
"60??", Tô Điềm sờ sờ chỗ 10 văn tiền mà Trương Quế Hoa đưa hôm qua, có chút tiếc rẻ nói: "Vậy cho 10 văn tiền muối đi."
Tiểu nhị tay nhanh nhảu nhận tiền, rồi lấy muối đưa cho Tô Điềm:
"Muối của cô nương đây, mời lấy."
Tô Điềm nhận lấy túi muối, cùng Tô Văn Tổ ra khỏi cửa hàng.
"Aiz... Đại ca, xem ra chúng ta không thể đến quán ăn rồi, nãi nãi chỉ cho ta tiền mua muối.", Tô Điềm tiếc hận nói.
"Có sao đâu, nếu muốn thì lần sau ca ca sẽ dẫn muội đi." Tô Văn nói vài câu an ủi.
Tô Điềm có chút không cam lòng:
"Đại ca, nếu được huynh dẫn ta đến xem quán ăn một chút, được không?".
Tô Văn Tổ nhìn thấy dáng vẻ này của muội muội, nghĩ rằng muội muội thèm ăn, có chút đau lòng:
"Haiz, đều là do ca ca vô dụng, trên người không có nổi một cắc, đi ngược một đoạn là đến, lần sau ta sẽ lấy tiền công làm việc để đãi muội ăn." Nói xong hắn liền dẫn Tô Điềm đi đến quán ăn.
Sau khi đi đến hai tiệm ăn đấy, trong lòng Tô Điềm hiểu ra, người dân ở đây nấu cơm chỉ biết hầm, nấu, chưng, ngẫu nhiên còn có thêm xào rau thì họ cũng không biết điều chỉnh lửa bếp tốt, chứ đừng nói đến số loại gia vị ít đến đáng thương ở các cửa hàng gia vị.
So đo tính toán một lúc, nàng lại muốn nói rõ với cha nương cùng gia gia và nãi nãi.
Trong lòng Tô Điềm vẫn canh cánh chuyện này, chân vô thức mà bước nhanh hơn. Trong mắt Tô Vạn Tổ, hắn lại cho rằng nàng thấy đồ ăn ngon mà không được ăn, nghĩ đến là thấy buồn nên mới muốn nhanh chóng rời đi.
.........
Tô Điềm trở về, đem muối vừa mua đổ vào trong bình cất trên kệ bếp, tìm thấy được bao đựng đậu tương mà Lý Hồng Nguyệt nói. Đánh giá qua một chút, bao này chừng khoảng 20 cân, ước lượng thì cứ 1 cân đậu tương sẽ làm ra được 5 lít sữa đậu nành, hoàn toàn không phải lo lắng việc phải nhập thêm đậu tương.
Chẳng qua, nên giải thích thế nào với người nhà về tài nghệ nấu ăn của mình từ đâu mà có? Cả hai mí mắt Tô Điềm nhăn lại, nếu không thì nói với bọn họ là ta gặp được thần tiên trong lúc hôn mê? Giống như lấy đại một lý do để miễn cưỡng cho qua chuyện, dù sao ở thời đại này vẫn chưa có tư tưởng "bài trừ phong kiến mê tín".
Tô Điềm nắm chặt tay, quyết định chờ cả nhà ăn xong cơm trưa rồi nói.
Trước đây, nguyên chủ cũng đã tới nơi này, chẳng qua là đi cùng Tô Vạn Thanh hoặc Trương Quế Hoa, nhưng cũng không có cơ hội tự mình đi thăm thú.
"Ca, hồi trước người đến huyện thành làm công, có biết chỗ nào ăn ngon không?", Tô Điềm nhìn xung quanh, dùng khuỷu tay huých vào Tô Vạn Tổ.
Tô Vạn Tổ nghĩ nghĩ rồi nói:
"Phía trước, bên trái có hàng bán bánh rất ngon, đi lên phía trên nữa có một tiệm mỳ có mùi vị không tệ."
Tô Điềm gật đầu:
"Chúng ta đi mua muối trước, mua xong rồi đến hai quán kia ăn thử xem!"
"Đều nghe theo muội"
Vào quầy bán gia vị, Tô Điềm nhìn xung quanh, nhận ra trong tiệm chỉ có vài loại gia vị cơ bản là dầu, muối, dấm, đường, còn lại những thứ khác đều không có.
"Tiểu ca, đây là toàn bộ chỗ gia vị của tiệm sao?", Tô Điềm chỉ vào chỗ kệ hàng gia vị hỏi.
Tiểu nhị trong tiệm ngẩng đầu nhìn lướt qua:
"Tất cả gia vị đều ở chỗ này."
"Muối bán thế nào?"
"Một cân 60 văn tiền", tiểu nhị mở mồm báo giá tiền.
"60??", Tô Điềm sờ sờ chỗ 10 văn tiền mà Trương Quế Hoa đưa hôm qua, có chút tiếc rẻ nói: "Vậy cho 10 văn tiền muối đi."
Tiểu nhị tay nhanh nhảu nhận tiền, rồi lấy muối đưa cho Tô Điềm:
"Muối của cô nương đây, mời lấy."
Tô Điềm nhận lấy túi muối, cùng Tô Văn Tổ ra khỏi cửa hàng.
"Aiz... Đại ca, xem ra chúng ta không thể đến quán ăn rồi, nãi nãi chỉ cho ta tiền mua muối.", Tô Điềm tiếc hận nói.
"Có sao đâu, nếu muốn thì lần sau ca ca sẽ dẫn muội đi." Tô Văn nói vài câu an ủi.
Tô Điềm có chút không cam lòng:
"Đại ca, nếu được huynh dẫn ta đến xem quán ăn một chút, được không?".
Tô Văn Tổ nhìn thấy dáng vẻ này của muội muội, nghĩ rằng muội muội thèm ăn, có chút đau lòng:
"Haiz, đều là do ca ca vô dụng, trên người không có nổi một cắc, đi ngược một đoạn là đến, lần sau ta sẽ lấy tiền công làm việc để đãi muội ăn." Nói xong hắn liền dẫn Tô Điềm đi đến quán ăn.
Sau khi đi đến hai tiệm ăn đấy, trong lòng Tô Điềm hiểu ra, người dân ở đây nấu cơm chỉ biết hầm, nấu, chưng, ngẫu nhiên còn có thêm xào rau thì họ cũng không biết điều chỉnh lửa bếp tốt, chứ đừng nói đến số loại gia vị ít đến đáng thương ở các cửa hàng gia vị.
So đo tính toán một lúc, nàng lại muốn nói rõ với cha nương cùng gia gia và nãi nãi.
Trong lòng Tô Điềm vẫn canh cánh chuyện này, chân vô thức mà bước nhanh hơn. Trong mắt Tô Vạn Tổ, hắn lại cho rằng nàng thấy đồ ăn ngon mà không được ăn, nghĩ đến là thấy buồn nên mới muốn nhanh chóng rời đi.
.........
Tô Điềm trở về, đem muối vừa mua đổ vào trong bình cất trên kệ bếp, tìm thấy được bao đựng đậu tương mà Lý Hồng Nguyệt nói. Đánh giá qua một chút, bao này chừng khoảng 20 cân, ước lượng thì cứ 1 cân đậu tương sẽ làm ra được 5 lít sữa đậu nành, hoàn toàn không phải lo lắng việc phải nhập thêm đậu tương.
Chẳng qua, nên giải thích thế nào với người nhà về tài nghệ nấu ăn của mình từ đâu mà có? Cả hai mí mắt Tô Điềm nhăn lại, nếu không thì nói với bọn họ là ta gặp được thần tiên trong lúc hôn mê? Giống như lấy đại một lý do để miễn cưỡng cho qua chuyện, dù sao ở thời đại này vẫn chưa có tư tưởng "bài trừ phong kiến mê tín".
Tô Điềm nắm chặt tay, quyết định chờ cả nhà ăn xong cơm trưa rồi nói.