• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn đại phu về, Lý Hồng Nguyệt ngồi ở mép giường đau lòng kéo chăn cho đứa trẻ:

“Cũng không biết là con cái nhà ai, còn nhỏ như vậy mà, nhìn quần áo tuy rằng nhiều chỗ rách nát, nhưng chất liệu cũng không phải thuộc dạng rẻ tiền. Có khi đứa trẻ này là không may đi lạc, gia đình họ chắc hẳn đang lo lắng muốn chết.”

“Ngày mai ta liền mang đứa bé này đến nha môn đăng ký báo danh, biết đâu sẽ tìm được người nhà.” Tô Vạn Thanh trấn an nói.

Tô Điềm gật gật đầu:

“Đúng vậy, nương, chúng ta mấy ngày dưỡng thương cơ thể cho đứa bé thật tốt, như vậy đợi khi tìm được người nhà cũng có thể giúp tâm tình họ được trấn an một chút.”

“Đúng vậy, trong nhà còn có thừa một chút canh gà, đợi lúc sau nó tỉnh thì nấu mì gà cho nó ăn.”

“Vâng ạ.”

……

Đêm đã khuya, Tô Điềm ngồi đối diện bếp trông nồi, bên trong nồi mì gà đang sôi ùng ục.



Trước đó không lâu, Lý Hồng Nguyệt đi vào báo với Tô Điềm đứa trẻ đã tỉnh, Tô Điềm liền đi theo qua đi nhìn xem. Không ngờ rằng, đứa nhỏ này nhất định không nói gì, hỏi đến cái gì cũng đều dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào nàng, cái miệng nhỏ hơi run run, bộ dáng có chút sợ sệt. Tô Điềm nghĩ có hỏi tiếp cũng không được gì, liền đi lấy đồ ăn mang tới cho nó.

Lúc Tô Điềm mang một bát mì gà vào, Lý Hồng Nguyệt đã dùng nước lau chùi qua cho đứa bé, thời tiết hẵng còn lạnh, thân thể đứa bé đang còn yếu, tạm thời chưa thể tắm rửa được.

“Nào, ăn hết bát mì gà này đi. Ăn xong thì sẽ mau khỏe lại.” Tô Điềm nhẹ giọng nói.

Đứa nhỏ này mặc quần áo hồi nhỏ của Tô Văn Thần mà vẫn còn chút rộng, nghe được Tô Điềm nói chuyện với mình, hai con ngươi đen nhánh của nó ngước lên nhìn nàng nửa ngày, sau đó trực tiếp dùng tay bốc mì trong bát ăn.

Tô Điềm bị nó làm cho phát hoảng, liền vội vàng đưa bát ra xa:

“Ngươi… không biết dùng muỗng ăn sao?”, Nàng vừa nói vừa cầm cái muỗng làm mẫu cho nó.

Đứa bé liếm liếm miệng, một tay chống xuống ván giường, tay còn lại tiếp tục vươn tới định thò trực tiếp vào bát.

“Aiz… xem ra là không biết cách dùng thật, vậy để ta bón cho ngươi, có được không?” Tô Điềm múc một ngụm canh rồi thổi cho nguội bớt, đưa đến bên miệng đứa nhỏ, nó nhìn chằm chằm cái muỗng, hé miệng ăn.

Cứ như vậy, đứa trẻ ăn hết một miếng thì nàng thổi một miếng, chỉ trong chốc lát bát mì gà chỉ còn thấy đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK