Sau khi một nắm thức ăn được rải ra cho gà ăn, ánh mắt Tô Điềm loé lên, giống như thấy được thứ quen thuộc:
"Nương, chỗ đồ cho gà ăn này người trộn cái gì vậy?", Tô Điềm không chắc chắn hỏi.
"Đậu tương, mấy hạt này rắn lắm không nhai được, nên thường dùng làm thức ăn cho gà." Lý Hồng Nguyệt liền lấy một chút cho Tô Điềm.
Tô Điềm dùng tay lau bụi bẩn trên hạt, rồi nàng đưa chúng lên ngửi, đây rõ ràng là hạt đậu tương mà!! Chẳng nhẽ người dân ở đây không ăn đậu tương sao? Đậu tương là thứ tốt! Tô Điềm kích động mà hô hấp có chút dồn dập:
"Nương, các nhà khác cũng dùng hạt đậu tương cho gà ăn sao?"
Lý Hồng Nguyệt kỳ quái nhìn nàng:
"Hầu như đều vậy, trừ khi nhà bần cùng nghèo khó lắm mới dùng thứ này để ăn, còn đâu nhà nào đều dùng hạt này làm thức ăn cho gà, hạt này không có đáng giá, trong nhà ta còn cả bao lớn".
Cũng không biết Tô Điềm nghe được bao nhiêu, tâm trí nàng hiện tại đang nghĩ tới bao món ăn ngon được làm từ đậu tương, nàng không khỏi kích động mà tay run rẩy.
Sau khi cho gà ăn xong, Tô Điềm liền chạy đến phòng của cha nương, tìm Tô Vạn Thanh để xin lên trấn.
Tô Vạn Thanh sau khi nghe mong muốn của Tô Điềm, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngươi đi cũng được, nhưng phải đi cùng ca ca, trên đường đi có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Tô Điềm gật gật đầu, chỉ cần có thể đi là được, thêm một người đi cùng ngược lại còn dễ dàng hơn.
Dự định ngày mai sẽ lên đường, Tô Điềm đến phòng của nãi nãi xin đi lên huyện thành cùng đại ca để mua muối, nãi nãi Trương Quế Hoa đưa cho nàng 10 văn tiền, dặn dò nàng nên đi sớm về sớm.
Cầm tiền đến căn phòng sau nhà, Tô Điềm rửa mặt qua loa rồi liền trở lại phòng của mình. Thời đại này không có máy tính hay di động, nên mọi người đi ngủ rất sớm. Cuộc sống ở Tô gia nghèo khó, nên người Tô gia đã đi ngủ từ lâu để tránh lãng phí dầu thắp đèn.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Tô Điềm dậy rất sớm, trong đầu nàng sớm đã sắp xếp việc cần làm, phải chuẩn bị sớm một chút để lên huyện thành khảo sát thị trường. Sau khi nàng rửa mặt xong, Tô Văn Tổ cũng rời giường, Tô Điềm thúc giục hắn nhanh chóng chuẩn bị để còn đi.
Đi từ trong thôn đến huyện thành mất tận nửa canh giờ, bây giờ mới tờ mờ sáng, chắc đang là giờ Mão (5 giờ sáng), đến nơi đã là đầu giờ thìn (6 giờ), vừa vặn có thể xem qua hàng quán bán đồ ăn sáng ven đường.
Không sai, sau khi thấy hạt đậu tương hôm qua, Tô Điềm quyết định món đầu tiên nàng sẽ làm để kiếm tiền, chính là sữa đậu nành!
"Nương, chỗ đồ cho gà ăn này người trộn cái gì vậy?", Tô Điềm không chắc chắn hỏi.
"Đậu tương, mấy hạt này rắn lắm không nhai được, nên thường dùng làm thức ăn cho gà." Lý Hồng Nguyệt liền lấy một chút cho Tô Điềm.
Tô Điềm dùng tay lau bụi bẩn trên hạt, rồi nàng đưa chúng lên ngửi, đây rõ ràng là hạt đậu tương mà!! Chẳng nhẽ người dân ở đây không ăn đậu tương sao? Đậu tương là thứ tốt! Tô Điềm kích động mà hô hấp có chút dồn dập:
"Nương, các nhà khác cũng dùng hạt đậu tương cho gà ăn sao?"
Lý Hồng Nguyệt kỳ quái nhìn nàng:
"Hầu như đều vậy, trừ khi nhà bần cùng nghèo khó lắm mới dùng thứ này để ăn, còn đâu nhà nào đều dùng hạt này làm thức ăn cho gà, hạt này không có đáng giá, trong nhà ta còn cả bao lớn".
Cũng không biết Tô Điềm nghe được bao nhiêu, tâm trí nàng hiện tại đang nghĩ tới bao món ăn ngon được làm từ đậu tương, nàng không khỏi kích động mà tay run rẩy.
Sau khi cho gà ăn xong, Tô Điềm liền chạy đến phòng của cha nương, tìm Tô Vạn Thanh để xin lên trấn.
Tô Vạn Thanh sau khi nghe mong muốn của Tô Điềm, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngươi đi cũng được, nhưng phải đi cùng ca ca, trên đường đi có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Tô Điềm gật gật đầu, chỉ cần có thể đi là được, thêm một người đi cùng ngược lại còn dễ dàng hơn.
Dự định ngày mai sẽ lên đường, Tô Điềm đến phòng của nãi nãi xin đi lên huyện thành cùng đại ca để mua muối, nãi nãi Trương Quế Hoa đưa cho nàng 10 văn tiền, dặn dò nàng nên đi sớm về sớm.
Cầm tiền đến căn phòng sau nhà, Tô Điềm rửa mặt qua loa rồi liền trở lại phòng của mình. Thời đại này không có máy tính hay di động, nên mọi người đi ngủ rất sớm. Cuộc sống ở Tô gia nghèo khó, nên người Tô gia đã đi ngủ từ lâu để tránh lãng phí dầu thắp đèn.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Tô Điềm dậy rất sớm, trong đầu nàng sớm đã sắp xếp việc cần làm, phải chuẩn bị sớm một chút để lên huyện thành khảo sát thị trường. Sau khi nàng rửa mặt xong, Tô Văn Tổ cũng rời giường, Tô Điềm thúc giục hắn nhanh chóng chuẩn bị để còn đi.
Đi từ trong thôn đến huyện thành mất tận nửa canh giờ, bây giờ mới tờ mờ sáng, chắc đang là giờ Mão (5 giờ sáng), đến nơi đã là đầu giờ thìn (6 giờ), vừa vặn có thể xem qua hàng quán bán đồ ăn sáng ven đường.
Không sai, sau khi thấy hạt đậu tương hôm qua, Tô Điềm quyết định món đầu tiên nàng sẽ làm để kiếm tiền, chính là sữa đậu nành!