• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ nhân thấy nhi tử uống liên tục, cũng cười mà đứng lên:

"Uống từ từ thôi, ban nãy nương mua nhiều lắm, vẫn còn trong bát nữa, sữa đậu nành quả thật uống không tệ, ăn cùng bánh bao lại còn mang lại mùi vị thơm ngon như vậy."

"Vâng vâng!", nam hài ăn cắm mặt vào ăn, trong tay cầm một cái bọc bánh lớn, hắn cứ một ngụm sữa đậu nành rồi một miếng bánh bao, ăn quên cả trời đất.

Trong cửa hàng bánh bao, một nhà ba người ăn như gió cuốn, mọi người xung quang thấy vậy cũng rục rịch muốn lại mua.

Thật đúng là thơm ngon đến vậy? Chỉ cần một đến hai văn liền mua được một bát lớn, giá cả cũng không đắt, chi bằng. . . Cũng mua thử một phần nếm thử? Giá còn rẻ hơn nếu mua nhiều, không thì mua nhiều thêm chút?

Vì nhiều người đều có suy nghĩ như vậy, nên rất nhanh, mọi người đã đứng trước xe đẩy rất đông, đại đa số đều mua cả sữa vị nguyên bản và sữa thêm đường cùng một lúc.

Vì đây là thời điểm ăn sáng, nên khách nhân từ các cửa tiệm chung quanh cũng sẽ ghé qua mua một phần sữa đậu nành mang đi, ăn cùng đồ ăn trong tiệm với nhau. Cứ như vậy, tiệm của Tô gia bán không kịp.

Cả bốn người Tô Điềm đều bận tối tăm mặt mũi, Tô Điềm cùng Tô Văn Tổ phụ trách thu tiền, Ngô Phân cùng Lý Hồng Nguyệt phụ trách múc sữa đậu nành, cứ liên tục như vậy khiến bọn họ không thể nguôi tay.

Dần dần qua thời điểm ăn sáng, mang đi tận tám mươi lít sữa đậu nành mà thùng sữa cũng dần dần thấy đáy.

Tô Điềm hung hăng duỗi cái lưng mệt mỏi:

"A. . . ." .

Lý Hồng Nguyệt cùng Ngô Phân mệt đến nỗi không nâng nổi cánh tay, Tô Văn Tổ cũng ở một bên xoa bả vai.

"Tiểu Điềm nhi, chúng ta hôm nay kiếm được bao nhiêu?", Ngô Phân ở bên cạnh xoa nắn eo mà hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Điềm.

"Cái này sao. . . . .", Tô Điềm làm ra vẻ cao thâm khó dò: "Về nhà đếm là biết thôi!"

"Mọi người còn thất thần làm gì, mau dọn dẹp rồi trở về thôi." Lý Hồng Nguyệt nói xong thì tay chân lưu loát thu đồ dọn lên xe đẩy.



.............

Lúc họ về đến nhà còn chưa tới giữa trưa (12 điểm), thậm chí mấy người Tô gia hôm nay xuống ruộng cũng đã ở nhà chờ, thấy bốn người Tô Điềm trở về, vội vàng hỗ trợ cất xe đẩy, đỡ lấy bọn họ tiến vào nhà chính.

"Thế nào? Sữa đậu nành có bán được không?", thần sắc Trương Quế Hoa khẩn trương, cả tối hôm qua bà ngủ không ngon, khó tránh trong lòng không khỏi lo lắng.

Tô Điềm đem hộp gỗ đựng tiền để lên bàn. Vừa để xuống, có người cảm thán một tiếng, thần sắc cả đám người Tô gia đều vui mừng khôn xiết.

Mở hộp gỗ ra, tiền ước chừng chiếm khoảng hai phần ba hộp.

"Ôi lão tổ tông của ta ơi..." Trương Quế Hoa lúc này liền khuỵ gối xuống mặt đất, hai tay run rẩy mà níu áo Tô Đại Thụ.

Tô Điềm liền tranh thủ đỡ lấy Trương Quế Hoa:

"Nãi nãi, người đừng kích động, chúng ta còn chưa biết số tiền này là bao nhiêu mà."

"Đúng đúng, mau đếm xem! Mau đếm xem!", Trương Quế Hoa dựa vào người Tô Đại Thụ, nắm chặt tay Tô Điềm.

". . . 311, 312, 313!" Tô Điềm buông đồng tiền xu cuối cùng xuống, cao hứng mà hô lên.

Tô Đại Thụ nở một nụ cười trên mặt thật lâu:

"Sữa đậu nành cơ hồ không bị hao tổn, chính mọi người mới phải mệt mỏi, nhưng mà một ngày liền có thể kiếm nhiều như vậy, mệt mỏi một chút cũng không thấm vào đâu."

Tô Vạn Thanh cũng kích động gật đầu:

"Tiểu Điềm nhi, đêm nay cha cùng nhị bá lại xay đậu tương nhiều hơn chút, hơn một trăm cân khẳng định không có vấn đề!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK