Trương chưởng quầy nhất thời im lặng, Tô Điềm cũng không việc gì phải vội, chậm rãi uống trà, thậm chí còn ra hiệu cho Tô Văn Tổ ăn điểm tâm.
"Trương chưởng quầy, nếu đầu bếp của ngươi có thể nếm ra những thứ này làm từ đậu tương, thì những người khác cũng làm được, cứ như vậy, sớm muộn gì cũng có người tự làm ra được chúng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tô Điềm uống xong một ly trà: "Vì lẽ đó mà Trương chưởng quầy mua đứt công thức mấy món ăn này cũng vô dụng, quan trọng bây giờ chính là phải đi trước đón đầu, trong khi những người khác đang mất thời gian mày mò cách làm, ta phải tranh thủ mà đứng vững trong thị trường này. Huống hồ, chưởng quầy chắc cảm thấy nếu ta tiếp tục không xuống giá bán, sẽ không ai trả cho ta tám mươi lượng sao? Chẳng qua là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi."
Trương chưởng quầy nghe vậy mà lông mày buông lỏng:
"Thì ra là thế, Tô cô nương khiến một người đang mông lung như ta bừng tỉnh, vậy thành giao.", nói xong ông liền gọi tên chạy vặt mang giấy bút tới.
"Còn một điều nữa, hi vọng chưởng quầy không có tăng giá sữa đậu nành cùng tào phớ trong thời gian tới, dù sao con người làm ăn với nhau cần phải giữ chữ tín, ta cũng không thể một văn tiền cho một bát sữa đậu nành, chưởng quầy nên xem xét điều này đấy? Đương nhiên, vẫn là chưởng quầy tự định giá các món làm từ đậu phụ." Tô Điềm nhắc nhở.
"Chuyện nhỏ, lúc đầu ta chỉ dự định mua đậu phụ thôi, hai món còn lại sẽ theo ý của cô nương"
Hai người đã viết xong khế ước, hai người thay nhau đánh dấu tay kí tên, mỗi người giữ một bản.
"Làm phiền Tô cô nương ngồi tạm ở đây một lúc, ta sẽ để người bên ta mang khế ước lên quan phủ xin lập hồ sơ, rất nhanh thôi sẽ trở lại.", sau khi tất cả mọi thứ đã xong xuôi, Trương chưởng quầy mặt mày rạng rỡ, đối với Tô Điềm lại thêm mấy phần khách khí.
Ước chừng sau khoảng hai chén trà, chân chạy vặt chuẩn bị đưa khế thư trong tay giao cho Tô Điềm.
Tô Điềm tiếp nhận rồi cất kỹ khế thư, dặn dò Trương chưởng quầy:
"Vào chạng vạng tối hôm nay, ông hãy đem đậu tương ngâm trong nước một đêm, các bước còn lại, ngày mai ta sẽ đến hướng dẫn."
Trương chưởng quầy liên tục gật đầu:
"Tí nữa ta sẽ phân người làm."
"A đúng rồi." Tô Điềm đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Làm phiền chưởng quầy thư thả cho ta hai ngày đem bán hết số đậu nành trong nhà."
Trương chưởng quầy chắp tay:
"Ôi, đều là chuyện nhỏ, Tô cô nương thêm mấy ngày đều được."
Tô Điềm sau khi nói xong liền kéo Tô Văn Tổ ra khỏi tửu lâu.
Từ lúc Trương chưởng quỹ ra giá năm mươi lượng, thì cả người hắn sau đó đều không có tâm trạng, hồn dường như đang phiêu du ở đâu đó.
Nhìn tửu lâu, Tô Văn Tổ nắm chặt vai Tô Điềm, hai mắt hơi đỏ lên:
"Muội muội. . . như vậy. . . năm mươi lượng này, à không, tám mươi lượng. . . Chính là của chúng ta? Chúng ta có tám mươi lượng?"
Cách một lớp áo, Tô Điềm vẫn cảm nhận được tay của Tô Văn Tổ đang run rẩy, trong lòng bỗng chua xót:
"Đúng vậy, đại ca, tám mươi lượng này là của chúng ta."
"Thật. . . Thật tốt. . ." giọng nói Tô Văn Tổ có chút nghẹn ngào: "Chúng ta mau về nhà, trở về thông báo với gia gia nãi nãi, mọi người chắc sẽ vui lắm."
"Được."
"Trương chưởng quầy, nếu đầu bếp của ngươi có thể nếm ra những thứ này làm từ đậu tương, thì những người khác cũng làm được, cứ như vậy, sớm muộn gì cũng có người tự làm ra được chúng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tô Điềm uống xong một ly trà: "Vì lẽ đó mà Trương chưởng quầy mua đứt công thức mấy món ăn này cũng vô dụng, quan trọng bây giờ chính là phải đi trước đón đầu, trong khi những người khác đang mất thời gian mày mò cách làm, ta phải tranh thủ mà đứng vững trong thị trường này. Huống hồ, chưởng quầy chắc cảm thấy nếu ta tiếp tục không xuống giá bán, sẽ không ai trả cho ta tám mươi lượng sao? Chẳng qua là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi."
Trương chưởng quầy nghe vậy mà lông mày buông lỏng:
"Thì ra là thế, Tô cô nương khiến một người đang mông lung như ta bừng tỉnh, vậy thành giao.", nói xong ông liền gọi tên chạy vặt mang giấy bút tới.
"Còn một điều nữa, hi vọng chưởng quầy không có tăng giá sữa đậu nành cùng tào phớ trong thời gian tới, dù sao con người làm ăn với nhau cần phải giữ chữ tín, ta cũng không thể một văn tiền cho một bát sữa đậu nành, chưởng quầy nên xem xét điều này đấy? Đương nhiên, vẫn là chưởng quầy tự định giá các món làm từ đậu phụ." Tô Điềm nhắc nhở.
"Chuyện nhỏ, lúc đầu ta chỉ dự định mua đậu phụ thôi, hai món còn lại sẽ theo ý của cô nương"
Hai người đã viết xong khế ước, hai người thay nhau đánh dấu tay kí tên, mỗi người giữ một bản.
"Làm phiền Tô cô nương ngồi tạm ở đây một lúc, ta sẽ để người bên ta mang khế ước lên quan phủ xin lập hồ sơ, rất nhanh thôi sẽ trở lại.", sau khi tất cả mọi thứ đã xong xuôi, Trương chưởng quầy mặt mày rạng rỡ, đối với Tô Điềm lại thêm mấy phần khách khí.
Ước chừng sau khoảng hai chén trà, chân chạy vặt chuẩn bị đưa khế thư trong tay giao cho Tô Điềm.
Tô Điềm tiếp nhận rồi cất kỹ khế thư, dặn dò Trương chưởng quầy:
"Vào chạng vạng tối hôm nay, ông hãy đem đậu tương ngâm trong nước một đêm, các bước còn lại, ngày mai ta sẽ đến hướng dẫn."
Trương chưởng quầy liên tục gật đầu:
"Tí nữa ta sẽ phân người làm."
"A đúng rồi." Tô Điềm đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Làm phiền chưởng quầy thư thả cho ta hai ngày đem bán hết số đậu nành trong nhà."
Trương chưởng quầy chắp tay:
"Ôi, đều là chuyện nhỏ, Tô cô nương thêm mấy ngày đều được."
Tô Điềm sau khi nói xong liền kéo Tô Văn Tổ ra khỏi tửu lâu.
Từ lúc Trương chưởng quỹ ra giá năm mươi lượng, thì cả người hắn sau đó đều không có tâm trạng, hồn dường như đang phiêu du ở đâu đó.
Nhìn tửu lâu, Tô Văn Tổ nắm chặt vai Tô Điềm, hai mắt hơi đỏ lên:
"Muội muội. . . như vậy. . . năm mươi lượng này, à không, tám mươi lượng. . . Chính là của chúng ta? Chúng ta có tám mươi lượng?"
Cách một lớp áo, Tô Điềm vẫn cảm nhận được tay của Tô Văn Tổ đang run rẩy, trong lòng bỗng chua xót:
"Đúng vậy, đại ca, tám mươi lượng này là của chúng ta."
"Thật. . . Thật tốt. . ." giọng nói Tô Văn Tổ có chút nghẹn ngào: "Chúng ta mau về nhà, trở về thông báo với gia gia nãi nãi, mọi người chắc sẽ vui lắm."
"Được."