Vừa dứt lời, Tô Văn An trực tiếp cầm lấy muỗng, múc một thìa to cho vào miệng:
"A... Cơm ngon... Ngon quá! Đây là đồ ăn ngon nhất mà ta từng ăn!".
Tô Vạn Hà nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của nhi tử, cười mắng:
"Đúng là không có tiền đồ". Nói xong, ông cũng ăn một thìa cháo, vừa mới đưa vào miệng mà ngây ngẩn cả người: "Ôi, tiểu Điềm nhi, cháo trứng gà này..."
"Người xem người kìa, còn nói con, hừ!" Tô Vạn An làm mặt quỷ với cha.
Lý Hồng Nguyệt ăn cháo trứng gà Tô Điềm làm, cảm thán nói:
"Ta còn không biết tiểu Điềm nhi có thiên phú này đâu, cháo trứng gà này thật thơm, ăn thật ngon miệng".
Trịnh Xuân Miêu cùng nhị bá nương Ngô Phân không rảnh tám chuyện, chỉ gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Ba đứa con dâu nhà Tô gia thay phiên nấu cơm, hôm nay là đến lượt của tam phòng. Nếu không phải hôm nay Tô Điềm làm cháo trứng gà, cả nhà đều không biết nàng có tay nghề tốt như vậy.
Tô Vạn Thanh húp cháo, trên mặt cười ha hả, còn duỗi tay lau khoé miệng của tiểu nhi tử Tô Văn Thần. Tô Điềm nhìn đệ đệ nhà mình ăn đầy say mê, cũng cười gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng.
".....". Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tô Điềm vẫn bị hương vị của cải trắng xào làm chấn động, nhạt nhẽo vô vị, không hề được luộc qua, chỉ đơn giản là đã chín. Miễn cưỡng nuốt miếng cải trắng xào xuống, Tô Điềm ngẩng đầu quan sát một chút, gia gia dường như đã quen với hương vị rau cải trắng xào này, một miếng rau rồi một miếng cháo.
Chẳng nhẽ trình độ nấu nướng ở nơi đây chỉ ở mức này sao? Tô Điềm suy nghĩ, liệu chính mình có thể quay lại nghề cũ, phát huy ưu thế của Food Blogger? Nhưng việc cấp bách bây giờ là đem chuyện mình biết nấu ăn tiết lộ cho mọi người trong Tô gia như thế nào.
.........
Lâu rồi chưa có được ăn ngon như vậy, mọi người đều thoả mãn bữa ăn này.
Sau khi ăn xong, các bá nương của đại phòng và nhị phòng thu dọn bát đũa, Tô Điềm đi theo Lý Hồng Nguyệt đi cho gà ăn, xem xét có thể hay không có thể mở lời.
"Nương, ta hôm nay ta thấy trong nhà không có muối, liệu có thể đến huyện thành mua một chút không?" Tô Điềm phảng phất thất thần mà khơi mào chủ đề nói chuyện.
Lý hồng Nguyệt duỗi tay khuấy trong bồn thức ăn của gà, rồi lấy một nắm ném vào chuồng gà:
"Vậy sao, mai ngươi nói với nãi nãi ngươi một tiếng, rồi kêu nhị bá từ huyện thành mang về".
"Nương, con có thể đi mua cùng không, lâu rồi con chưa đi huyện thành", Tô Nguyệt lôi kéo cổ tay áo Lý Hồng nguyệt mà làm nũng nói.
Lý Hồng Nguyệt bị giọng nói ngọt ngào của khuê nữ mà lòng mềm nhũn, nàng liếc mắt một cái nói: "Ngươi nói chuyện này với cha ngươi đi, nói với ta cũng vô dụng".
"Hì hì, tí nữa về phòng con sẽ hỏi cha".
"A... Cơm ngon... Ngon quá! Đây là đồ ăn ngon nhất mà ta từng ăn!".
Tô Vạn Hà nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của nhi tử, cười mắng:
"Đúng là không có tiền đồ". Nói xong, ông cũng ăn một thìa cháo, vừa mới đưa vào miệng mà ngây ngẩn cả người: "Ôi, tiểu Điềm nhi, cháo trứng gà này..."
"Người xem người kìa, còn nói con, hừ!" Tô Vạn An làm mặt quỷ với cha.
Lý Hồng Nguyệt ăn cháo trứng gà Tô Điềm làm, cảm thán nói:
"Ta còn không biết tiểu Điềm nhi có thiên phú này đâu, cháo trứng gà này thật thơm, ăn thật ngon miệng".
Trịnh Xuân Miêu cùng nhị bá nương Ngô Phân không rảnh tám chuyện, chỉ gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Ba đứa con dâu nhà Tô gia thay phiên nấu cơm, hôm nay là đến lượt của tam phòng. Nếu không phải hôm nay Tô Điềm làm cháo trứng gà, cả nhà đều không biết nàng có tay nghề tốt như vậy.
Tô Vạn Thanh húp cháo, trên mặt cười ha hả, còn duỗi tay lau khoé miệng của tiểu nhi tử Tô Văn Thần. Tô Điềm nhìn đệ đệ nhà mình ăn đầy say mê, cũng cười gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng.
".....". Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tô Điềm vẫn bị hương vị của cải trắng xào làm chấn động, nhạt nhẽo vô vị, không hề được luộc qua, chỉ đơn giản là đã chín. Miễn cưỡng nuốt miếng cải trắng xào xuống, Tô Điềm ngẩng đầu quan sát một chút, gia gia dường như đã quen với hương vị rau cải trắng xào này, một miếng rau rồi một miếng cháo.
Chẳng nhẽ trình độ nấu nướng ở nơi đây chỉ ở mức này sao? Tô Điềm suy nghĩ, liệu chính mình có thể quay lại nghề cũ, phát huy ưu thế của Food Blogger? Nhưng việc cấp bách bây giờ là đem chuyện mình biết nấu ăn tiết lộ cho mọi người trong Tô gia như thế nào.
.........
Lâu rồi chưa có được ăn ngon như vậy, mọi người đều thoả mãn bữa ăn này.
Sau khi ăn xong, các bá nương của đại phòng và nhị phòng thu dọn bát đũa, Tô Điềm đi theo Lý Hồng Nguyệt đi cho gà ăn, xem xét có thể hay không có thể mở lời.
"Nương, ta hôm nay ta thấy trong nhà không có muối, liệu có thể đến huyện thành mua một chút không?" Tô Điềm phảng phất thất thần mà khơi mào chủ đề nói chuyện.
Lý hồng Nguyệt duỗi tay khuấy trong bồn thức ăn của gà, rồi lấy một nắm ném vào chuồng gà:
"Vậy sao, mai ngươi nói với nãi nãi ngươi một tiếng, rồi kêu nhị bá từ huyện thành mang về".
"Nương, con có thể đi mua cùng không, lâu rồi con chưa đi huyện thành", Tô Nguyệt lôi kéo cổ tay áo Lý Hồng nguyệt mà làm nũng nói.
Lý Hồng Nguyệt bị giọng nói ngọt ngào của khuê nữ mà lòng mềm nhũn, nàng liếc mắt một cái nói: "Ngươi nói chuyện này với cha ngươi đi, nói với ta cũng vô dụng".
"Hì hì, tí nữa về phòng con sẽ hỏi cha".