“Vậy lý do An An đi lạc là như thế nào?” Tô Điềm lúc này sắc mặt đã có chút không vui, giọng điệu vô tình mang theo sự chất vấn.
An An của cô, còn nhỏ như vậy, đã trải qua chuyện sinh tử như vậy.
Thẩm Ôn Chiêu có chút nghẹn ngào:
“Lần đó… nó cùng mẫu thân đi lễ Phật, trên đường về bị người bắt cóc, từ đó mất liên lạc với gia đình.”
Tô Điềm trầm mặc.
Thẩm Ôn Chiêu dường như cảm nhận được sự ngán ngẩm của Tô Điềm, nhưng lúc này hắn không biết nên nói từ đâu, dù có nói gì đi nữa, tất cả đều như đang bào chữa mà thôi.
“Xin lỗi." Thẩm Ôn Chiêu mở miệng, tất cả cảm xúc cuối cùng đều hóa thành hai chữ này.
Khóe miệng Tô Điềm hiện lên một nụ cười, nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt nàng:
"Ta có làm gì mà lại nhận lời xin lỗi từ Thẩm tiên sinh? Thay vì xin lỗi thì thà nghĩ xem nên làm gì tiếp theo còn hơn…”
……
"Chào..."
Tô Điềm ném một nắm rêu tỏi vào trong nồi và thành thạo đảo chúng vài lần.
"Tiểu Điềm nhi, Thẩm công tử lại đến ngồi ở bàn đối diện." Tô Văn Tổ bí mật kéo rèm cửa ra.
Tô Điềm cụp mắt xuống. Đó là ngày thứ năm rồi.
Sau cuộc trò chuyện dài vừa qua, Thẩm Ôn Chiêu mỗi ngày đều đến tiệm cơm nhà họ, gọi mấy món rồi ngồi ở cửa sổ đối diện với bàn, để qua cửa sổ có thể nhìn thấy An An.
Dùng cái muỗng quẹt qua miệng nồi, Tô Điềm đưa món thịt heo xé chiên với rêu tỏi cho Tô Văn Tổ, cởi tạp dề đi theo hắn ra khỏi bếp.
“Ngày mai nãi nãi ta có việc phải xử lý, An An sẽ không có người trông nom.”
Thẩm Ôn Chiêu ngẩng đầu, nghe Tô Điềm nói xong, trong đôi mắt đen láy chậm rãi hiện lên vẻ vui mừng.
Tô Điềm bất ngờ bắt gặp ánh mắt của đối phương. Ánh mắt sáng ngời khiến cô không khỏi cảm thấy áy náy, giọng điệu có chút mất tự nhiên:
"Công tử... không có thời gian thì cũng không sao. Nhưng ta thấy công tử ngày nào cũng chạy tới đây, ngồi đó cả ngày, trước đó ta còn nghĩ công tử là người bận rộn."
Nói xong nàng xoay người chạy vào bếp.
Một lúc sau, Tô Văn Tổ mới ngó đầu ra:
"Này, muội ấy đi vào trong rồi, bảo ta truyền lời cho công tử, dặn công tử ngày mai nhớ đến đúng giờ." Hắn ta nói với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt: "Hai người vừa nói chuyện gì thế?"
“Nhanh đi làm việc đi, lát nữa nói với nàng là nãi nãi cứ yên tâm. Sẽ có người đảm nhận nhiệm vụ.”
Hôm sau, khi Tô Văn Tổ mở cửa, Thẩm Ôn Châu đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hơi sương buổi sáng nhiễm vào góc áo hắn, mũi hắn cũng đỏ bừng vì cái lạnh trong không khí.
"Thẩm công tử, lúc tới sao ngài không gõ cửa? Bên ngoài lạnh quá!" Tô Văn Tổ nhanh chóng rẽ sang một bên để nhường chỗ cho Thẩm Ôn Châu .
“Ta đợi cũng chưa lâu, không sao đâu."
An An của cô, còn nhỏ như vậy, đã trải qua chuyện sinh tử như vậy.
Thẩm Ôn Chiêu có chút nghẹn ngào:
“Lần đó… nó cùng mẫu thân đi lễ Phật, trên đường về bị người bắt cóc, từ đó mất liên lạc với gia đình.”
Tô Điềm trầm mặc.
Thẩm Ôn Chiêu dường như cảm nhận được sự ngán ngẩm của Tô Điềm, nhưng lúc này hắn không biết nên nói từ đâu, dù có nói gì đi nữa, tất cả đều như đang bào chữa mà thôi.
“Xin lỗi." Thẩm Ôn Chiêu mở miệng, tất cả cảm xúc cuối cùng đều hóa thành hai chữ này.
Khóe miệng Tô Điềm hiện lên một nụ cười, nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt nàng:
"Ta có làm gì mà lại nhận lời xin lỗi từ Thẩm tiên sinh? Thay vì xin lỗi thì thà nghĩ xem nên làm gì tiếp theo còn hơn…”
……
"Chào..."
Tô Điềm ném một nắm rêu tỏi vào trong nồi và thành thạo đảo chúng vài lần.
"Tiểu Điềm nhi, Thẩm công tử lại đến ngồi ở bàn đối diện." Tô Văn Tổ bí mật kéo rèm cửa ra.
Tô Điềm cụp mắt xuống. Đó là ngày thứ năm rồi.
Sau cuộc trò chuyện dài vừa qua, Thẩm Ôn Chiêu mỗi ngày đều đến tiệm cơm nhà họ, gọi mấy món rồi ngồi ở cửa sổ đối diện với bàn, để qua cửa sổ có thể nhìn thấy An An.
Dùng cái muỗng quẹt qua miệng nồi, Tô Điềm đưa món thịt heo xé chiên với rêu tỏi cho Tô Văn Tổ, cởi tạp dề đi theo hắn ra khỏi bếp.
“Ngày mai nãi nãi ta có việc phải xử lý, An An sẽ không có người trông nom.”
Thẩm Ôn Chiêu ngẩng đầu, nghe Tô Điềm nói xong, trong đôi mắt đen láy chậm rãi hiện lên vẻ vui mừng.
Tô Điềm bất ngờ bắt gặp ánh mắt của đối phương. Ánh mắt sáng ngời khiến cô không khỏi cảm thấy áy náy, giọng điệu có chút mất tự nhiên:
"Công tử... không có thời gian thì cũng không sao. Nhưng ta thấy công tử ngày nào cũng chạy tới đây, ngồi đó cả ngày, trước đó ta còn nghĩ công tử là người bận rộn."
Nói xong nàng xoay người chạy vào bếp.
Một lúc sau, Tô Văn Tổ mới ngó đầu ra:
"Này, muội ấy đi vào trong rồi, bảo ta truyền lời cho công tử, dặn công tử ngày mai nhớ đến đúng giờ." Hắn ta nói với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt: "Hai người vừa nói chuyện gì thế?"
“Nhanh đi làm việc đi, lát nữa nói với nàng là nãi nãi cứ yên tâm. Sẽ có người đảm nhận nhiệm vụ.”
Hôm sau, khi Tô Văn Tổ mở cửa, Thẩm Ôn Châu đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hơi sương buổi sáng nhiễm vào góc áo hắn, mũi hắn cũng đỏ bừng vì cái lạnh trong không khí.
"Thẩm công tử, lúc tới sao ngài không gõ cửa? Bên ngoài lạnh quá!" Tô Văn Tổ nhanh chóng rẽ sang một bên để nhường chỗ cho Thẩm Ôn Châu .
“Ta đợi cũng chưa lâu, không sao đâu."