CHƯƠNG 7: GIĂNG BẪY
Tiểu Phong ôm một món đồ chơi Transformers, đang ngồi trên bậc thềm đợi tôi. Bên cạnh có một một người giúp việc chăm sóc người bệnh ở cùng.
“Mẹ ơi.” Tiểu Phong hoan hô mà lao tới chỗ tôi.
Tôi ôm chặt lấy thằng bé, niềm hạnh phúc đã mất đi nay lại quay về, khiến tôi cảm thấy chỉ cần có con ở đây, tất cả đều không quan trọng nữa.
“Cô Đào, đứa bé có tôi chăm sóc rồi, cô cứ yên tâm.” Cô giúp việc chăm sóc ở bên cạnh nói.
“Vậy chi phí chăm sóc điều dưỡng tính như thế nào?” Ở giai đoạn này, tôi không thể không suy nghĩ đến chuyện tiền bạc.
“Cái này cô cứ yên, anh Hoa đã đưa tiền từ trước rồi.” Người giúp việc chăm sóc mỉm cười nói.
Trong lòng tôi vừa vui vừa cảm kích, chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn.
Người giúp việc chăm sóc nói, cô ta nhận được sự uỷ thác của anh Hoa, đã làm lại thủ tục nhập viện cho đứa bé, gọi điện thoại bảo tôi qua đây cũng là ý của anh Hoa. Không nói rõ ở trong điện thoại cũng là ý của anh. Tiểu Phong nghe nói mẹ sắp đến, đòi đến cửa đợi tôi. Cho nên mới có cảnh này.
Anh Hoa chỉ có thể là Hoa Tử Việt thôi. Anh rõ ràng đã cứu con về rồi nhưng không nói cho tôi biết, không những bản thân mình không nói mà còn không cho người giúp việc chăm sóc nói, muốn khiến tôi sốt sắng.
Người giúp việc chăm sóc đưa tôi đến phòng bệnh của Tiểu Phong, những bệnh nhân khác trong phòng bệnh đã được chuyển đi nơi khác, trên chiếc giường bệnh trống trải đầy những bộ đồ chơi Transformers phiên bản vàng.
Đây là điều mà Tiểu Phong luôn mong muốn, trên mạng bán với giá hơn sáu triệu, với năng lực kinh tế của tôi, quả thực không thể mua đồ chơi đắt như vậy cho Tiểu Phong. Bây giờ có người mua cho nó rồi.
“Tiểu Phong, không phải mẹ đã dạy con, không được nhận đồ của người khác lung tung sao?” Tôi xị mặt nói.
Vẻ mặt Tiểu Phong uỷ khuất: “Con cũng nói như vậy, nhưng chú Hoa nói, chú ấy không phải là ‘người khác’, chú ấy là bạn tốt của mẹ, cho nên con mới nhận. Chú Hoa còn nói, chỉ cần sau này con nghe lời của mẹ, thì con muốn đồ chơi gì, chú ấy đều mua cho con.”
Trong lòng tôi vậy mà lại cảm thấy ấp áp một cách kỳ lạ.
“Tóm lại sau này đừng nhận đồ của người khác, phải được sự đồng ý của mẹ trước.” Tôi nghiêm túc mà nói.
“Dạ biết rồi.” Tiểu Phong bĩu môi.
Nói chuyện với con một hồi, lúc này nhân viên của bệnh viện đi vào nói với tôi, 90 triệu tiền viện phí tuần này đã được trả trước đủ rồi, nhưng cũng kêu tôi chuẩn bị trước tiền phí tuần sau.
Trái tim tôi lại lập tức trở nên nặng nề. Con đã tìm về được rồi, nhưng chuyện tiền viện phí, vẫn chưa thể giải quyết hoàn toàn được.
Lúc muộn hơn một chút, tôi đang ở bệnh viện với con, lúc này Ngô Hạo đột nhiên xông vào phòng bệnh.
Trên má trái của anh ta rõ ràng có vết bầm tím, hình như là đánh nhau với ai đó.
Tôi căng thẳng mà bảo vệ con: “Ngô Hạo, anh muốn làm gì? Anh đừng làm khó con nữa.”
“Hôm nay tôi đến là đón cô và con về nhà ăn cơm, chúng ta cũng thuận tiện nói về chuyện ly hôn.” Ngô Hạo nói.
Ngô Hạo chủ động đề xuất ly hôn, điều này tôi không ngờ tới.
Nhưng mà đây cũng phù hợp với phong cách của anh ta, bây giờ con bị bệnh, nếu như anh ta ly hôn với tôi rồi, mẹ con chúng tôi sẽ không liên luỵ anh ta nữa.
“Anh muốn ly thì ly. Ăn cơm thì không cần thiết đâu.” Tôi lạnh nhạt nói.
“Tôi đã chuẩn bị một bàn ăn rồi, coi như là bữa cơm chia tay. Nể mặt đi.” Ngô Hạo lại nói.
Tôi đương nhiên là không muốn quay về cái nhà đó, nhưng Tiểu Phong ở bên cạnh lại đáng thương mà nói, nó muốn về nhà ăn cơm với ba.
Tôi không muốn để chuyện của người lớn khiến cho con không được vui. Sau khi được sự đồng ý của bác sĩ, chúng tôi và Ngô Hạo cùng về nhà.
Thật sự là đã làm vài món ăn. Mẹ chồng nhìn thấy tôi và Tiểu Phong về thì làm mặt lạnh đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Một nhà cùng ăn cơm, người vui nhất vẫn là Tiểu Phong. Tôi tuy thất vọng đối với Ngô Hạo, nhưng vì Tiểu Phong, vẫn miễn cưỡng giả vờ cười cười.
Ngô Hạo nâng ly rượu lên: “Tốt xấu gì cũng là vợ chồng, uống một ly đi, coi như rượu tan cuộc.”
Tôi không uống, nhưng anh ta cứ khuyên, tôi chỉ đành uống. Sau đó anh ta lại khuyên tôi ly thứ hai, ly thứ ba.
Dần dần, đầu của tôi có chút choáng, cơ thể mềm nhũn, có chút ngồi không vững nữa, hơn nữa có một loại nóng nực kỳ lạ.
“Tiểu Phong, con ngoan ngoãn ở ngoài chơi đi, ba mẹ nói chuyện với nhau một chút.”
Ngô Hạo nói xong, thì dìu tôi dậy khỏi ghế, đi về phòng. Tôi rõ ràng nhìn thấy khoé miệng anh ta loé qua nụ cười hung tợn.
Tôi muốn giãy dụa, nhưng căn bản là vô lực. Hơn nữa tôi sợ doạ phải con, chỉ đành để anh ta cưỡng ép tôi đi vào phòng. Ném tôi lên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Máy tính của anh ta đang mở, máy ảnh ở bên cạnh nhấp nháy nhấp nháy, cũng đang được mở.
Tôi ý thức ra anh ta không mang ý tốt, vừa lớn tiếng hét lên buông tôi ra, vừa dùng sức giãy dụa, nhưng tay chân tôi không có chút sức lực nào cả, thậm chí ngay cả sức lăn từ trên giường xuống cũng không có.
“Đào Mộng Thần, cô tưởng cô leo lên cành cao rồi thì tôi không thể làm gì cô sao? Vậy mà dám kêu người đánh tôi! Anh tư không phải là bảo vệ cô sao, nếu như tôi quay lại video mây mưa với cô, không biết anh ta sẽ chi bao nhiêu tiền để mua đây?” Ngô Hạo cười gian tà nói.
Tôi vừa lo vừa tức, nhưng tôi biết phải làm anh ta bình tĩnh lại trước đã. Tôi không thể để anh ta động vào tôi, càng không thể quay phim lại quá trình được.
“Ngô Hạo, con còn đang ở bên ngoài, anh đừng như vậy. Không phải anh cần tiền sao, chúng ta có thể thương lượng.” Tôi cố gắng bình tĩnh mà nói.
“Không có gì để thương lượng hết, ả tiện nhân Đào Mộng Thần cô, cắm sừng tôi, còn tìm người đánh tôi, hôm nay tôi phải làm chết cô! Sau đó sẽ bắt tên gian phu của cô chi tiền mua video!” Ngô Hạo bắt đầu cởi quần áo của mình.