CHƯƠNG 44: KHÔNG PHẢI TÔI
May là đội cứu hỏa nhanh chóng chạy tới, trước khi lửa cháy rộng hơn đã hoàn toàn dập tắt lửa.
Nhưng cho dù những đồ đạc chứa ký ức của Hoa Tử Việt không có hoàn toàn bị thiêu cháy, cũng hoàn toàn thay đổi.
Hoa Tử Việt đang mở cuộc họp ở chỗ khác, chạy tới muộn hơn một chút.
Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, một người ngây người ở trên lầu ba hỗn độn rất lâu mới xuống dưới. Sau đó dặn dò tài xế đưa Tiểu Phong đến nhà họ Phong ở tạm hai ngày.
Tôi không muốn để Tiểu Phong đến biệt thự cao cấp nhà họ Hoa, bởi vì tôi biết Tiểu Phong không thích bà già Lý Tương kia. Nhưng hiện tại tình huống không rõ, Tiểu Phong ở đây đúng là có hơi nguy hiểm, tôi cũng không dám ngăn cản.
Hoa Tử Việt lạnh mặt gọi ba người hầu đến: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Ông chủ, chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đó tôi đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối ở phòng bếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bốc cháy.” A Trân nói.
“Các người thì sao?” Hoa Tử Việt nhìn về phía hai người hầu khác.
“Lúc đó tôi đang dọn bể bơi bỗng nhiên nhìn thấy lầu ba bốc khói.” Người hầu nhỏ tuổi nhất Tiểu Đóa nói.
“Lúc đó tôi đang dọn dẹp phòng, tôi cũng không biết gì.” Một người hầu khác là chị Mai nói.
Sắc mặt Hoa Tử Việt càng khó coi: “Cho nên ý của các người là cũng không biết này tại sao cháy đúng không? Nhưng lúc đó các người đều ở nhà có đúng không?”
Mọi người không lên tiếng, đồng loạt im lặng.
“Vậy còn cô?” Ánh mắt Hoa Tử Việt bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Cho nên anh nghi ngờ tôi sao? Anh cũng nghi ngờ tôi sao? Hay là anh nghi ngờ tôi nhất?
“Lúc đó tôi buồn ngủ nên đang ngủ trưa. Anh không tin thì có thể hỏi chị Trân.” Tôi đáp.
“Lúc tôi đi lên lầu thì thật sự nhìn thấy bà chủ đang ngủ.” Chị Trân đáp.
“Trước khi tôi về nhà có đi qua đội cứu hỏa, bọn họ nói với tôi nguyên nhân cháy là có người phóng hỏa, hơn nữa có người đã dùng xăng tưới lên đồ đạc trên lầu, cho nên những thứ đó mới có thể cháy nhanh như thế. Trong nhà của tôi lại có người phóng hỏa, ai có thể nói với tôi rốt cuộc chuyện này là thế nào không?”
Trong lòng tôi nhảy dựng lên, không ngờ có người phóng hỏa? Có người muốn đốt nhà Hoa Tử Việt sao?
“Ai làm thì tự mình đứng ra.” Hoa Tử Việt nhìn mọi người xung quanh, đáy mắt đầy tức giận. Cuối cùng đôi mắt anh lại dừng trên người tôi, không dời đi.
Tôi không chịu được, ý anh là tôi là một trong những đối tượng hiềm nghe sao, là tôi phóng hỏa?
“Anh nhìn tôi làm gì? Không phải tôi làm.” Tôi có chút tức giận.
“Hôm nay máy theo dõi ở cổng cũng không có người đi vào, người phóng hỏa ở đây.” Hoa Tử Việt lạnh như băng nói.
“Nhưng cũng không thể xác định là tôi, Hoa Tử Việt, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng. Sao tôi phải phóng hỏa đốt nhà anh chứ?” Tôi đề cao thanh âm.
“Tôi nói là cô sao?” Hoa Tử Việt nhìn tôi hỏi.
“Anh chưa nói, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi!”
Lúc này có người đi vào, là em trai của Tưởng Thần Long, trong tay cầm một chai nhựa: “Anh Tư, em tìm thấy thứ này dưới gầm gường căn phòng thứ hai trên lầu hai. Là một chai chứa xăng.”
Đầu tôi ầm một tiếng, căn phòng thứ hai trên lầu hai chính là phòng ngủ của tôi. Nói cách khác, dưới giường ngủ của tôi đã tìm thấy chai chứa xăng này.
Tôi bỗng nhiên ý thức được, chuyện này nhắm vào tôi. Có người muốn vu oán giá họa cho tôi.
Ánh mắt Hoa Tử Việt giống nhau dao nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục: “Những người khác đi ra ngoài.”
Sau đó mọi người lần lượt đi ra, trong phòng chỉ còn lại tôi và anh.
“Không phải tôi…”
Tôi còn chưa nói xong thì anh đã cắt ngang: “Tôi đã chuẩn bị dọn những thứ kia đi rồi, vì sao cô vẫn không buông tha, bởi vì cô ghen ghét nên chuyện gì cũng có thể làm được sao?”
“Thật sự không phải tôi. Tôi không cần phải làm như vậy. Tôi cũng không ngu ngốc đến mức làm chuyện xấu còn cất chứng cứ xuống dưới gầm giường mình.”
“Bởi vì cô không kịp thu dọn thì người của tôi đã tìm thấy.” Hoa Tử Việt lạnh giọng nói.
Tôi giận quá hóa cười: “Vì sao tôi không ném ở trong hiện trường phóng hoa, chẳng phải lửa cháy sạch sẽ hơn sao, còn giữ lại chứng cứ để anh đến chỉ vào tôi? Không phải anh sáng suốt nhìn rõ mọi việc sao, anh không nghĩ ra chuyện này?”
“Cô cố ý để lại sơ hở này, làm cho tôi nghĩ rằng có người vu oán giá họa cho cô. Những lời này chắc chắn cô đã sớm nghĩ ra rồi đúng không?” Hoa Tử Việt nói.
“Nếu anh nghĩ như vậy, tôi đây không còn lời nào để nói.” Tôi đau lòng nói.
Không phải tôi giận dỗi, tôi thật sự không còn lời nào để nói. Ở trong mắt Hoa Tử Việt thì bởi vì ghen ghét, cho nên tôi muốn phá hủy những đồ đạc liên quan đến Cao Kiều, tôi cũng đủ động cơ gây án, trên thực tế dường như chỉ có tôi mới có động cơ. Những người hầu đó đã làm ở đây rất lâu, nếu muốn ra tay thì đã sớm động thủ, không cần chờ đến bây giờ. Nhưng chỉ có tôi mới có động cơ mà thôi.
Cho nên cái chai đã vu oan giá họa cho tôi, ở trong mắt Hoa Tử Việt thì tôi lòng dạ đen tối, cố ý giữ lại sơ hở để bào chữa cho bản thân. Cho dù tôi giải thích thế nào thì anh cũng cho rằng tôi làm.
Lúc bạn chủ quan cho rằng người đó là người xấu thì hành vi bình thường của anh ta cũng sẽ làm cho bạn cảm thấy nghi ngờ, sau đó càng thấy càng giống, càng chắc chắn người đó là một người xấu.
Hiện tại ở trong mắt Hoa Tử Việt tôi là người xấu. Tôi ghen ghét, tôi hẹp hòi, cho nên tôi làm như vậy.
Lúc này trước khi Hoa Tử Việt nói chữ ‘cút’ kia thì tôi tự mình cút. Tôi nghĩ lại cảm thấy mình đúng là không có tự trọng, mỗi lần trở về thì cuối cùng cũng chật vật rời đi, nhưng tôi còn muốn quay về nơi khó chịu này, đúng là tự rước lấy nhục.
Tôi quay về chỗ ở nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người vu oán giá họa cho mình chính là một trong ba người hầu kia. Nhân lúc tôi ngủ đã phóng hỏa, sau đó ném chai nhựa xuống gầm giường tôi. Thủ đoạn này đúng là thấp kém. Nhưng tác dụng rất lớn, bởi vì Hoa Tử Việt cho rằng tôi có động cơ.
Tôi và ba người hầu kia có quan hệ không tệ, càng không có bất kỳ oán hận nào. Sở dĩ bọn họ vu oan cho tôi chắc chắn có người sai khiến. Người có thể chịu nghe người khác sai khiến làm chuyện nguy hiểm như vậy thì bị ép buộc hoặc là bị dụ dỗ vì lợi ích.
Tôi nhất định phải tìm ra người này, một phần là không nuốt trôi cục tức này, mặt khác bởi vì sau này Tiểu Phong còn ở đó, nếu người này có ác ý với tôi, khó tránh khỏi không xuống tay với Tiểu Phong.
Ngày hôm sau tôi không làm gì cả, ngồi canh ngoài cửa khu Phong Lâm Biệt Uyển, lúc tôi ngồi xổm đến giữa trưa thì nhìn đến người hầu trung niên nhỏ tuổi nhất là Tiểu Đóa ngồi xe điện chạy ra khỏi khu biệt thự.
Cơ hội rất tốt, đúng lúc có xe taxi đi qua, tôi ngăn lại lên xe, nói tài xế đi theo Tiểu Đóa.
Xe điện tất nhiên không chạy nhanh bằng taxi, tài xế taxi cũng không kiên nhẫn. Khoảng nửa tiếng sau tới chợ bán thức ăn. Tiểu Đóa gửi xe điện ở bãi đậu xe, đi vào chợ bán thức ăn, tôi nhanh chóng đi theo.
Tiểu Đóa cũng không mua đồ ăn, mà đi qua chợ rau đến đường cái đối diện. Sau đó tôi nhìn đến cô ta lên một chiếc xe hơi màu đỏ.
Tôi đã thấy qua chiếc xe này, là xe của Cao Kiều!