CHƯƠNG 18: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
Vì buổi cơm gia đình này nên tôi đặc biệt tìm hiểu về thông tin của ba mẹ Hoa Tử Việt, người phụ nữ cướp con tôi tên là Lý Tương. Mà ba của Hoa Tử Việt lại vô cùng nổi tiếng, phó chủ tịch của hội liên hiệp công thương nghiệp ở thành phố Sài, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Thị, mấy năm liên tiếp trở thành một trong mười nhân vật hàng đầu trong giới kinh tế thành phố Sài, Hoa Quốc Dân.
Lý Tương nhìn thấy Hoa Tử Việt kéo tôi vào thì trên mặt rất tức giận.
“Không phải không cho mấy người vào sao?” Bà ta lạnh giọng quát.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoa Tử Việt.
Sắc mặt Hoa Tử Việt lạnh hơn: “Chúng tôi vốn dĩ cũng không định đến, là ba gọi chúng tôi tới. Chúng tôi đã đến, bà lại không cho chúng tôi vào cửa là có ý gì?”
“Ý của tôi còn chưa rõ sao? Cậu muốn ở bên người phụ nữ này thì sau này đừng bước vào nhà nữa.” Lý Tương chỉ vào tôi nói.
Tôi không nói gì. Tuy rằng chỗ này nguy nga lộng lẫy giống như cung điện, nhưng trong lòng tôi cũng hoàn toàn không muốn tới, bà già này không cho vào cửa, tôi cũng không quan trọng.
“Tôi đi vào để nói mấy câu, nói xong rồi thì tôi sẽ đi. Thứ nhất, tôi và Đào Mộng Thần đã kết hôn. Sau này cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, tôn trọng cô ấy cũng chính là tôn trọng tôi, tổn thương cô ấy chính là khinh thường tôi.
Còn có, đây là con của tôi, không phải là hàng hóa, càng không phải tài sản riêng của nhà họ Hoa, ai cũng không có quyền mang đi. Thứ ba, tôi cũng không muốn vào nhà này, không muốn cho tôi vào thì tôi sẽ không đến. Tôi nói xong rồi, chúng ta đi.”
Hoa Tử Việt kéo tôi đi. Tôi cũng đi theo anh.
“Đứng lại.” Lúc này một ông già đi tới từ cửa bên cạnh, tôi đã thấy qua Hoa Quốc Dân trong hôn lễ: “Tử Việt, con không được vô lễ với mẹ con như thế.” Hoa Quốc Dân trầm giọng nói.
Mặc dù Hoa Quốc Dân đang nói với Hoa Tử Việt, nhưng ánh mắt lại nhìn Tiểu Phong.
“Chúng tôi tới cửa nhưng bà ta không cho chúng tôi vào. Cho nên tôi chỉ có thể đi.” Hoa Tử Việt nói.
Hoa Quốc Dân đã đi tới, cách Tiểu Phong càng gần, giọng điệu bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cháu tên gì.”
Cậu nhóc nhìn tôi một cái, tôi khẽ gật đầu, cậu bé mới đáp: “Cháu tên Tiểu Phong.”
Giọng Hoa Quốc Dân càng dịu dàng: “Ăn cơm chưa?”
Trẻ con không nói dối, thấy thái độ của Hoa Quốc Dân rất thân thiện nên không có đề phòng, giọng non nớt nói vẫn chưa.
Hoa Quốc Dân nở nụ cười: “Thật ngoan, chưa ăn thì đi ăn cơm thôi.”
Ông chủ vẫn là ông chủ, so sánh với bà già kiêu ngạo Lý Tương gì đó thì rõ ràng ông ta biết cách cư xử, càng có khí chất. Ông ta cũng xem nhẹ tôi, nhưng sẽ không giống Lý Tương thể hiện sự vô lễ và nông cạn như vậy.
“Không được, chúng ta đi.” Hoa Tử Việt nói.
Trên mặt Hoa Quốc Dân lạnh lùng.
“Vậy ăn cơm rồi đi.” Tôi chủ động nói.
Hoa Tử Việt liếc tôi một cái, đáy mắt đầy kinh ngạc.
Anh nhất định cho rằng tôi nóng lòng đi khỏi chỗ này, bởi vì chủ nhân không thích tôi, ở lại chỉ càng xấu hổ.
Nhưng tôi có ý nghĩ của mình, Hoa Quốc Dân là chủ nhà này, ông ta thích Tiểu Phong là chuyện tốt. Ông ta không thích tôi cũng không sao cả. Nhưng tôi không muốn mối quan hệ của hai người căng thẳng. Nếu tôi và Hoa Tử Việt đã đăng ký kết hôn, tôi không thể phủi sạch quan hệ với gia tộc hiển hách này được. Cho dù thế nào thì sau này cũng phải gặp nhau.
Nếu không thể tránh được thì thà đối mặt sớm một chút. Nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Hoa Quốc Dân, sau này tôi không cần lo lắng Lý Tương uy hiếp. Cho nên lúc này, tôi phải thể hiện một chút. Chứng minh tôi không phải là con rối.
Hoa Quốc Dân nhìn tôi sâu xa một cái, trong mắt hình như có chút khen ngợi. Hiển nhiên tôi lựa chọn ở lại làm cho ông ta bất ngờ cũng rất hài lòng. Bởi vì tôi vô hình làm dịu mâu thuẫn của bọn họ với Hoa Tử Việt.
Lúc này Hoa Tử Việt mới đặt Tiểu Phong xuống, lúc anh ngồi xuống nhìn tôi sâu xa một cái. Tôi cũng thấy được sự khen ngợi trong mắt anh.
Nhà ăn rất lớn, còn lớn hơn phòng khách bình thường. Bàn ăn đá cẩm thạch màu trắng sữa, xung quanh nạm viền vàng, cao quý lại thanh lịch. Tôi và Hoa Tử Việt ngồi xuống, đối diện là Hoa Quốc Dân và Lý Tương trầm mặt.
Tiểu Phong ngồi bàn nhỏ bên cạnh người hầu hạ, trẻ con không thể ngồi chung với người lớn, đây là quy tắc của gia tộc lớn.
“Kết hôn là chuyện lớn, mặc kệ nói thế nào thì cũng nên thông báo với người lớn một tiếng. Đây là phép lịch sự tối thiểu.” Giọng Hoa Quốc Dân rất lạnh nhạt nhưng không mất uy nghiêm, lộ ra ý trách cứ.
“Mộng Thần cũng không đồng ý kết hôn. Cô ấy cũng không muốn gả vào nhà họ Hoa, là tôi trộm hộ khẩu của cô ấy để đăng ký kết hôn.” Hoa Tử Việt nói.
Trong lòng tôi rất cảm kích. Anh nói câu này lập tức tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trong mắt vợ chồng Lý Tương thì tôi là kẻ ham hư vinh, dân chợ búa muốn chen vào thế giới nhà giàu. Cho nên Lý Tương mới khinh thường và ghét bỏ tôi. Nhưng Hoa Tử Việt nói vậy thì mạnh mẽ phản bác những suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Tôi cảm kích nhìn anh một cái, nhưng anh vẫn bình tĩnh như cũ. Không thay đổi sắc mặt.
“Thật sao, không lẽ là lạt mềm buộc chặt chứ?” Lý Tương kỳ lạ nói.
“Tôi là người lạt mềm buộc chặt, tôi thích cô ấy. Tôi muốn cho cô ấy và đứa bé được hạnh phúc, hy vọng được hai người chúc phúc. Nếu không nhận được thì tôi cũng sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Tôi thật sự muốn rơi nước mắt, không nghĩ tới anh sẽ giúp đỡ tôi như thế.
Lý Tương còn muốn nói gì nữa, nhưng Hoa Quốc Dân dùng ánh mắt cản lại: “Ăn cơm đi.”
Vì thế mọi người tiếp tục ăn cơm, Hoa Quốc Dân và Hoa Tử Việt nói chuyện công ty, tôi và Lý Tương không xen vào.
Sau khi ăn cơm xong, ngồi im lặng mấy phút, chúng tôi đứng dậy chào tạm biệt.
Tiểu Phong lại ngủ trên xe. Lúc tới Phong Lâm Biệt Uyển, anh nhẹ nhàng bế Tiểu Phong lên, đi về phía phòng ngủ.
Sau khi sắp xếp cho đứa nhỏ, trên hành lang nhỏ tôi nhẹ giọng đối nói với anh: “Tối nay cảm ơn anh.”
Anh nhìn tôi, im lặng mấy giây: “Những lời này đó, tôi chỉ nói cho bọn họ nghe, cô đừng coi là thật.”
Trong lòng tôi chìm xuống, gật đầu: “Ừm, tôi biết. Tôi sẽ không xem là thật.”
Anh im lặng đi lướt qua tôi về phía cầu thang lầu ba. Anh lấy chìa khóa ra, mở khóa cửa sắt.
Người hầu nói Hoa Tử Việt chưa bao giờ cho bất cứ ai đi lên lầu ba, cho dù dì dọn vệ sinh cũng không được. Chỗ đó luôn luôn khóa lại, chỉ có anh mới có chìa khóa, chỉ có anh mới có thể đi vào.
Ai cũng không biết, rốt cuộc trên lầu ba bí mật có cái gì?